Chương 153
Nhìn bạn của mình cứ như người mất hồn như vậy
mà lòng cậu cũng đứng ngồi không yên. Hàn Thiên thở dài một tiếng xong nhích người qua gần chỗ Lãnh Thần đang ngồi, cậu nhỏ giọng khuyên. “Dù cho có chuyện gì thì cũng nên bình tĩnh để giải quyết, mày nói tao nghe là mày và Thiên Băng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lãnh Thần nâng tay uống một ngụm rượu, trong đầu hiện rõ cảnh tưởng ngày đó mà miệng lẩm bẩm.
“Là lỗi do tao, nếu tao không manh động không ép buộc em ấy thì sẽ không có cớ sự ngày hôm nay.” Hàn Thiên nghe xong trợn to mắt nhìn người trước mặt, cậu không nghe lầm đấy chứ nó nói nó đã cưỡng ép Thiên Băng.
“Mày điên rồi hả sao lại làm vậy với em ấy. Tao nói cho mày biết dù Thiên Băng có yêu mày sâu đậm đến nhường nào thì mày cũng không được làm vậy. Thà mày để em ấy tự nguyện, tâm hồn con gái rất mỏng manh, mày cường bạo con người ta như vậy sẽ để lại một vết sẹo trong lòng em ấy đấy.” Tâm trí của anh bây giờ đã rối như tơ nhện, cậu càng nói anh càng sợ hãi thêm. Sợ Thiên Băng nhất thời đau lòng mà bỏ anh lại không quan tâm anh nữa.
Nghĩ đến khả năng đó, Lãnh Thần gạt Hàn Thiên sang một bên cơ thể lảo đảo bước ra khỏi quán. Cậu khó hiểu nhìn anh xong vội chạy theo, để một người say sỉn đến đứng không vững đi một mình thật không an toàn chút nào.
Hàn Thiên tiến đến đỡ lấy anh, gấp gáp hỏi:
“Mày định đi đâu?”
Mắt Lãnh Thần mơ màng nhìn về phía trước buộc miệng lên tiếng: “Đi tìm Thiên Băng tạo không thể cứ vậy mà mất em ấy được.”
Hàn Thiên bất lực nhìn thắng bạn của mình, manh động nhất thời làm gì rồi giờ làm khổ bản thân. Cậu rất muốn đứng đây mắng cho nó thức tỉnh nhưng thấy bộ dạng đau đớn tột cùng của Lãnh Thần cậu lại không nỡ thốt nên lời.
Sau một hồi vất vả thì cuối cùng cả hai đã đứng trước cổng Chu gia, Lãnh Thần dựa người vào tường tay đưa lên đập mạnh lên cửa sắt. Hàn Thiên mím môi muốn tiến lên ngăn cản hành động quá khích của anh nhưng cậu lại không dám, nó mà nổi nóng thì cậu có nước bị ăn đập.
Người giúp việc nghe tiếng động lớn liền vội chạy ra xem, thấy bên ngoài có hai thanh niên đang đứng đó, nhìn kỹ cô phát hiện ra là Lãnh tổng và Hàn tổng. Cô ấy định đi ra mở cửa thì trong đầu chợt nhớ đến những gì tiểu thư căn dặn.
“Chị không được mở cửa cho bất kì ai vào khi chưa có sự đồng ý của tôi, đương nhiên ngoại trừ người nhà Chu gia ra.”
Hàn Thiên thấy có người đứng gần cửa nên thay mặt Lãnh Thần kêu lên.
“Cô mở cửa giúp chúng tôi với, bạn tôi nó muốn gặp Thiên Băng nói chuyện một lát.” Cô giúp việc đi lại đưa tay nắm lên song sắc, mặt nhắn lại khó khăn thốt lên:
“Xin lỗi hai vị, tiểu thư đã nói sẽ không cho ai vào
nhà ngay lúc này.”
“Kể cả tôi luôn sao?”
Hàn Thiên đưa ngón trỏ chỉ vào ngực mình, không ngờ Thiên Băng một khi nổi giận lại ra lệnh đáng sợ như vậy. Song cậu nhìn sang Lãnh Thần đứng đó chỉ biết lắc đầu.
Xem ra bạn của cậu sẽ khổ rồi, dám đùa với lửa thì có gan chịu chết đi.
Lãnh Thần tuy đã ngà ngà say nhưng thính giác vẫn nghe rõ cô ấy nói gì, anh mệt mỏi ngồi bệt xuống mặt đường gào khóc thảm thiết.
“Em ra gặp anh đi Thiên Băng, tất cả là lỗi do anh em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, nhưng anh xin em đừng hành hạ bản thân mình như vậy.”
Hàn Thiên đau lòng đưa tay nâng người anh đứng lên nhưng Lãnh Thần không chịu mà gạt tay cậu ra.
“Mày đừng có đụng tao, tao muốn ngồi đây chờ em ấy chấp nhận cho tao vào.”
Hai tay bên hông cậu cung lại thành nắm đấm, cậu thật sự muốn đánh cho nó một trận để tỉnh ra. Chuyện đâu còn có đó sao phải tự làm khổ bản thân mình như vậy.
“Trước tiên mày theo tao về đã rồi ngày mai lại đến, biết đâu qua đêm nay Thiên Băng nguôi giận và cho mày một cơ hội thì sao?”
Thiên Băng nghe anh đến dưới nhà, cô đã đi ra ban công từ trên lầu nhìn xuống. Thấy bộ dạng tệ hại của anh như vậy cô thật sự rất xót, nước mắt lần nữa thi nhau rơi xuống, bất giác cô nghẹn ngào nói:
“Tại sao anh lại chọn cách đó để đối xử với em? Em là con người cũng biết đau cơ mà.” Đột nhiên trời mưa kéo tới ầm ã không có một chút báo hiệu nào. Người giúp việc vội vàng chạy vào trong, riêng Lãnh Thần và Hàn Thiên vẫn đứng đó.
Anh không đi thì làm sao cậu có thể bỏ anh lại được.
Lãnh Thần mặt ngơ ngác nhìn vào trong, anh không có ý định nào đứng lên rời khỏi chỗ này cả. Hàn Thiên thấy bạn mình như vậy đau lòng không thôi, cậu khụy một chân xuống bên cạnh Lãnh Thần nhỏ giọng nói:
“Chúng ta về thôi mày đừng hành hạ bản thân mày nữa.”
“Tao không đi đâu hết.
Thiên Băng đã nhịn không được nữa mà đi xuống lầu cấm lấy dù che mưa đi ra cổng. Thấy bóng dáng cô thấp thoáng trong làn mưa, mắt Lãnh Thần hiện lên vẻ tươi cười, anh gấp gáp đứng dậy kêu lên: “Thiên Băng, Thiên Băng anh ở đây.”
Hàn Thiên cứ ngỡ anh bị ngâm nước đến mơ hồ nhưng khi thoáng nhìn qua thì giật mình phát hiện thật sự em ấy đang đứng đấy chỉ cách bọn họ một cánh cổng sắt.
Trên mặt Thiên Băng không có biểu cảm nào vui mừng hay hứng khởi mà cô chỉ bày ra bản mặt thờ ơ với anh. Cô tiến lên vài bước không nhìn lấy anh cái nào, giọng hờ hững vang lên:
“Anh về đi, từ nay về sau chúng ta không còn dính dáng gì với nhau nữa. Đêm hôm đó xem như đã cắt đứt mối quan hệ của chúng ta rồi.” Lãnh Thần lắc đầu lia lịa, anh không tin những gì mình vừa nghe càng không tin những gì cô vừa thốt lên. Thiên Băng mà cậu yêu thương không có tuyệt tình với cậu như vậy, đúng như thế đây nhất định không phải cô ấy rồi.
Anh đưa tay ôm lấy đầu cố làm cho bản thân bừng tỉnh lại nhưng kết quả dù cho có cố gắng đến mấy sự thật vẫn tàn khốc như thế. Người vừa bình tĩnh nói lời đoạn tuyệt kia không ai khác chính là Thiên Băng.
Lãnh Thần khụy hai đầu gối xuống sàn đường, nước mắt rơi xuống hòa quyện cùng với nước mưa.
“Anh xin em hãy tha thứ cho anh một lần có được không? Tất cả là anh không tốt, về sau anh sẽ bù đắp lại cho em sẽ không khiến em buồn phiền thêm lần nào nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!