Chương 90
Cô của năm đó dù có mạnh mẽ, kiên cường cỡ nào nhưng trong mắt vẫn là một cô gái mỏng manh, yếu đuối khiến người khác muốn che chở.
Nhưng hôm nay gặp lại, người ở trước mặt anh có bao nhiêu thù hận trong đáy mắt mà anh muốn dối lòng không nhận ra cũng không được. Có phải cô về đây để trả thù anh hay không?
Nhưng làm sao cô chắc chắn được rằng mình sẽ đấu thẳng anh? Kinh nghiệm thương trường của anh bấy lâu nay không phải chỉ để chưng cho người ta nhìn. “Em có quá tự tin hay không đấy? Em đừng quên anh là ai?”
An Hạ nhẹ mỉm cười cúi đầu xuống lắc mấy cái xong ngẩng đầu lên nhìn anh một cách tàn bạo.
“Dĩ nhiên để đối phó với anh không phải là chuyện dễ, nhưng anh đừng quên chúng ta có câu người giỏi ắt có người giỏi hơn sao?”
Chu Hạo tuy trong lòng rất đau khổ nhưng thấy dáng vẻ quật cường của cô thì rất lấy làm thích thú. Anh biết chắc cô sẽ không chấp nhận việc bản thân bị anh đánh bại một lần nữa nên anh sẽ dùng cách thức khác để xin cô tha thứ cho mình.
Nhưng thật sâu trong tâm trí của anh vẫn không thể nào ra tay được với cô, tuy là nói như thế nhưng lỡ như cô tức giận bỏ đi lần nữa thì có thể cả đời này anh cũng đừng mong nhìn thấy cô thêm lần nào.
“Dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng với nhau em có nhất thiết phải đối với anh như vậy không?”
“Anh cũng nói là đã từng rồi mà, bây giờ quan hệ của chúng ta chỉ có là đối thủ cạnh tranh của nhau thôi. Còn việc khác không liên quan đến tôi.” Mỗi lời nói của cô thốt ra luôn khiến anh phải điều đứng không thốt nên lời, cô phủ bỏ hoàn toàn với anh. Cô thật sự chết tâm với anh rồi sao?
Đúng thôi, đây là kết quả mà anh đáng được nhận thôi mà.
“Nếu đã không còn việc gì thì tôi đi trước đây.” An Hạ không đợi anh trả lời mà đứng lên rời khỏi, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào, thấy anh cô chỉ nghĩ đến số phận của mình năm đó mà thôi.
Chu Hạo vẫn ngồi yên chỗ đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước. Đến khi tiếng đóng cửa vang lên thì mới hoàn hồn nhấc chân đuổi theo cô.
Thấy cửa thang máy đóng lại, anh gấp gáp chạy đến nhưng không kịp. Chu Hạo vội bấm nút thang máy kế bên, nhìn những con số đang từ từ chạy lên xuống, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Chu Hạo thấy không được nữa đành hướng cầu thang chạy xuống, có thể cách này sẽ đuổi kịp theo bước chân của An Hạ.
Vừa xuống tới dưới sảnh anh đã thấy cô đi ra cửa chuẩn bị lên xe, anh không nghĩ ngợi vừa chạy vừa hét lên.
“An Hạ! Em đợi anh một lát anh có việc muốn nói với anh.”
Nhưng khi anh đến sắp gần cô thì từ đâu ra một người đàn ông mặc áo đen chặn anh lại, anh ta đeo kính đen nên Chu Hạo không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt của anh ta như thế nào mà chỉ nghe anh ta nhàn nhạt nói:
“Xin lỗi, hiện tại sếp không muốn nói chuyện với anh.”
Sau khi xe chuyển bánh rời đi, Chu Hạo chỉ biết đứng đó nhìn theo trong vô vọng. Đây có phải là thử thách mà ông trời muốn anh phải nếm trải hay không? Anh sai rồi, anh lúc đầu không nên đối xử tệ với cô. Nếu như ban đầu đối với cô tốt một chút có thể bây giờ hai người đang sống hạnh phúc bên nhau rồi. […]
Trở về phòng, anh điện hẹn gặp Lãnh Thần và Hàn Thiên để nói chuyện.
Thời gian qua lâu cũng làm cho hai người họ dần quên đi chuyện năm đó mà đối xử với anh lại bình thường.
Thật ra không phải dễ dàng tha thứ như thế, chỉ là hai cậu biết anh và Uyển Nhi đã chấm dứt. Hơn nữa trong lễ cưới còn cho cô ta bẽ mặt nói không nên lời chỉ biết vừa khóc vừa chạy trốn khỏi bữa tiệc. Chu Hạo sau đó cũng rời đi mặc cho mẹ ở phía sau có gào thét như thế nào, cho đến nay đã trôi qua mấy năm nhưng quan hệ giữa Chu Hạo và mẹ ngày càng lạnh nhạt. Có thể anh vẫn chưa chấp nhận được một người mẹ mà có thể đối xử với con ruột của mình như thế.
Tại một quán bar quen thuộc.
Nhìn anh ra sức uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Hàn Thiên nhịn không được ngăn lại rồi hỏi: “Hôm nay mày lại bị sao thế? Đang yên đang lành hẹn tụi tao ra đây nhìn mày uống rượu là sao?” “Cô ấy về rồi.”
“Ai?”
Hàn Thiên như đoán được người anh đang nhắc là ai, môi khẽ nhếch lên xem thằng bạn của mình.
“An Hạ về rồi, cô ấy về đây rồi nhưng cô ấy lại không quan tâm đến tạo.”
“Tại sao lại phải quan tâm mày trong khi em ấy với mày chả có quan hệ gì.”
Hàn Thiên không kiêng nể buông lời cay đắng khiến anh tức điên lên muốn bay qua đánh cậu. Nhưng có điều gì đó không đúng ở đây thì phải.
Anh nhìn qua Hàn Thiên xong lại nhìn sang Lãnh Thần, mày hơi nhíu lại hỏi:
“Sao tao nói An Hạ trở về mà hai tụi mày không có chút gì ngạc nhiên hết vậy?”
“Ờ thì.”
Hàn Thiên trả lời lắp bắp còn Lãnh Thần thì nhìn đi nơi khác xem như không nghe anh nói gì hết. Chu Hạo đảo mắt qua lại xong đoán ra được gì đó đập mạnh xuống bàn rồi đứng lên quát vào mặt hai cậu.
“Chúng mày hay lắm, biết tung tích của em ấy ở đâu mà không nói với tao. Bạn bè mà vậy đấy hả?” Xong Chu Hạo chỉ tay vào mặt Lãnh Thần. “Còn mày, mày là em rể của tao. Vậy mà có thể ở sau lưng giấu giếm anh vợ không nói chỗ của chị dâu cho anh rể biết.”
Lãnh Thần mím môi lại không lên tiếng phản bác. Cậu biết nói gì hơn ngoài im lặng. Sự thật cậu bây giờ đã là chồng của Thiên Băng và là em rể của Chu Hạo.
Lãnh Thần thì có chỗ để uy hiếp nhưng Hàn Thiên thì lại khác, cậu sao có thể để người ta nắm được điểm yếu của mình.
Lãnh Thần có Thiên Băng làm điểm yếu vì để cưới được Thiên Băng cậu ta đã trải qua nhiều cửa ải mới cưới con người ta được nên giờ trân trọng còn không hết sao dám để vụt mất.
“Là do mày ăn ở tốt quá thôi, hơn nữa mày đừng quên mày không có tư cách biết chỗ ở của em ấy.” Chu Hạo dù đang rất bất mãn vì mấy đứa bạn của mình nhưng anh lại không làm lớn, bởi vì người sai đầu tiên là anh nên anh không thể chỉ trích một ai. Anh ngồi xuống tiếp tục uống rượu, mặt lại bắt đầu trầm tư.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!