Liêu Minh Hiên rời khỏi biệt thự của Liêu gia, bỏ lại sau lưng tiếng ồn ào mắng nhiếc của cha mình. Mấy hôm nay Liêu Vĩnh rất nóng nảy, dễ nổi cáu với mọi người xung quanh vì chuyện anh trai của anh muốn từ hôn.
Cha của bọn họ muốn trừng phạt Liêu Thần Duệ, muốn cắt chức của anh. Nhưng rất tiếc bao nhiêu năm nay Thần Duệ đã có công xây dựng Liêu thị như thế nào, còn lôi kéo rất nhiều phe cánh về phía mình. Các cổ đông lớn gần như đều đứng về phía anh trai nhiều hơn là cha anh.
Nhưng đó không phải là chuyện mà Minh Hiên quan tâm, chuyện mà anh để tâm hiện tại chính là hai hôm nay Lục Ninh Thuần tránh né anh.
Nhắn tin hay gọi điện cô đều nói mình đang bận tập trung viết lách không có thời gian nói chuyện cùng anh. Mà mấy hôm nay vì bận rộn chuyện của gia đình của anh hai mà Minh Hiên không có thời gian đến chỗ cô.
Liêu Minh Hiên trong lòng cảm thấy giống như bị đổ nước sôi vào, nóng đến phát điên. Anh nhanh chóng ngồi vào xe của mình, đạp ga chạy thẳng đến chung cư của Lục Ninh Thuần.
…
…
Lục Ninh Thuần ngồi trước màn hình laptop. Bên trên màn hình hiện ra kết quả tìm kiếm của cụm từ “Bệnh kiều”. Điện thoại di động nằm kế bên thì liên tục nhấp nháy hiện lên cái tên Liêu Minh Hiên.
Lục Ninh Thuần đã cố tình né tránh anh. Cảm giác một năm trước lại ùa về trong cô.
Sau khi hiểu được những lời của Niên Vân Ni cô lại càng sợ hơn. Cô sợ tính cách điên cuồng của anh, nhưng lại càng sợ chính bản thân mình mềm lòng trước anh.
“Ding… Dong…”
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật thót.
Là Liêu Minh Hiên sao?
Ninh Thuần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt lại nhìn ra cửa. Cô chần chừ không muốn bước ra.
Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Cô rốt cuộc cũng vẫn đứng lên đi ra mở cửa. Quả nhiên là anh đang đứng bên ngoài.
Chờ đón cô là nụ cười ấm áp như thường ngày.
“Sao em lâu vậy?”
Ninh Thuần âm thầm căng thẳng vén vén tóc của mình, nhẹ giọng nói.
“À, em đang đi vệ sinh nên không ra kịp.”
Liêu Minh Hiên nhìn cô vén tóc mai của mình, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại. Anh biết khi cô căng thẳng sẽ giả vờ vén tóc nhưng người đàn ông vẫn như mọi khi tỏ ra không biết gì.
“Em bận viết lách sao? Đã ăn tối chưa anh lại mua đồ đến nấu cho em đây.”
Trên tay anh là hai túi đồ từ siêu thị. Dạo gần đây việc anh nấu ăn cho cô đã thành thói quen. Cứ một tuần anh lại đến đây nấu ăn hai ba lần. Vì Ninh Thuần chỉ lo tập trung viết lách nên toàn ăn đồ ăn ngoài hoặc đóng hộp không tốt cho sức khoẻ.
Lục Ninh Thuần chớp mắt liên tục nhìn anh, ngại ngùng mở miệng.
“Em… Em đã ăn tối rồi. Nên cái này anh hãy đem về nhà mình đi.”
Ánh mắt của người đàn ông trầm trầm nhìn cô. Một giây sau anh đột nhiên đặt chân bước vào cửa một cách vô cùng tự nhiên. Khiến Ninh Thuần vô thức lùi một nước.
“Không sao, đồ ăn này cứ để trong tủ lạnh của em. Ngày mai anh sẽ đến nấu.”
Liêu Minh Hiên tỏ vẻ vô tư nói.
Cánh cửa bị anh tự động đóng lại trước sự ngỡ ngàng của Ninh Thuần. Cô âm thầm nuốt nước bọt, vội vàng nói.
“Không cần đâu. Em không muốn cứ làm phiền anh như vậy. Anh cứ suốt ngày qua nhà nấu ăn cho em khiến em cảm thấy rất ngại nên anh đừng làm như thế nữa.”
Trước sự từ chối đầy kiên quyết của cô người đàn ông vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên, nghiêng đầu nói.
“Không cần ngại. Anh sẽ đi cất đồ vào tủ lạnh cho em.”
Nói rồi, Liêu Minh Hiên đi thẳng vào nhà bếp mà không cần đến sự đồng ý của cô.
Lục Ninh Thuần cảm thấy có chút không thoải mái. Cô không biết nên làm gì.
Lúc Liêu Minh Hiên bước ra phòng khách vẫn thấy cô đứng ở đó, quan tâm hỏi.
“Sao vậy? Không phải em bận viết lách sao? Mau đi viết đi.”
Cô nhìn thấy anh có vẻ chưa muốn đi thì lúng túng nói.
“Anh còn ở đây sao em có thể đi làm việc chứ?”
Liêu Minh Hiên nghe ra ý tứ cô muốn mình rời khỏi. Anh im lặng bước tới muốn xoa đầu cô nhưng Ninh Thuần lại né tránh bàn tay anh. Bàn tay của anh khẽ nắm chặt, chậm rãi hạ xuống.
Lục Ninh Thuần muốn giữ khoảng cách với anh.
Anh vẫn hoà nhã nhìn cô, thấp giọng nói.
“Vậy anh về đây, em cứ từ từ làm việc đi.”
Cô ngại ngùng gật đầu.
Liêu Minh Hiên không tình nguyện xoay người rời khỏi nhà cô. Anh bước đi trên hành lang vắng vẻ, đôi mắt lạnh lẽo đến rợn người.
**************
Một chiếc xe hơi cũ đậu tại một góc phố vắng vẻ. Chiếc xe đã nằm ở đó hai tiếng đồng hồ. Cách đó không xa là ngôi biệt thự Bạch Lâm đồ sộ.
Davis Bogar ngồi trong xe, mở máy tính ra. Bên trên màn hình hiện ra sơ đồ thiết kế của căn biệt thự Bạch Lâm.
Davis ngồi được một lúc, thì nhìn thấy từ trong cổng ngôi biệt thự, một chiếc Puissant màu đen quen thuộc di chuyển ra ngoài rồi rời đi.
Y biết đó là xe của Liêu Thần Duệ. Đây là thời điểm hắn ra khỏi nhà đi làm mỗi ngày.
Bây giờ trong căn biệt thự kia còn có một quản gia, ba người hầu và một đầu bếp. Xung quanh còn có hệ thống camera.
Davis lái chiếc đến trước căn biệt thự. Y bước xuống xe trong bộ quần áo làm vườn, bước tới bấm chuông cửa. Quản gia ở bên trong nhanh chóng bật màn hình lên nhìn người bên ngoài là ai.
“Tôi là người làm vườn thế cho Phó Tín hôm nay.”
Davis kéo thấp mũ nói.
Đúng là sáng nay người làm vườn thường ngày của Bạch Lâm có gọi điện tới báo cho Hạ Nhan sẽ nghỉ ốm và cho người đi thay.
Quản gia nhìn vẻ ngoài của của người đàn ông thông qua màn hình, lại nghe thấy giọng nói lớ lớ, có chút ngạc nhiên.
“Anh là người nước ngoài sao?”
“Đúng vậy tôi là người nước ngoài, tôi đã ở đây và làm nghề này cũng được hai năm rồi.”
Y cười đáp.
“Được rồi.”
Hạ Nhan không nghi ngờ gì bấm nút mở cổng cho y.
Cánh cổng cao lớn tự động mở ra.
Davis Bogar cầm theo túi đồ nghề làm vườn đi thẳng vào trong. Quản gia đã đứng sẵn trước cửa nhà đợi y.
Hạ Nhan lại quan sát y từ trên xuống dưới một lượt nói.
“Tôi cần giữ một bản photo thẻ thường trú hoặc hộ chiếu của anh. Và tôi cần xem bản gốc. Anh có mang theo không?”
Davis sớm đã có chuẩn bị rút trong túi áo ra một bản photo thẻ thường trú đưa cho bà ta cùng thẻ gốc. Hạ Nhan cầm lấy xem xét một hồi không thấy có gì lạ liền trả lại thẻ gốc cho y rồi giữ lại bản sao.
Đây là thẻ thường trú mà y đã nhờ Vu Nhuệ Thiên cho người làm giả.
Sau đó Hạ Nhan dẫn y ra ngoài vườn chỉ cho y kho để dụng cụ làm vườn.
“Anh còn gì thắc mắc nữa không?”
Bà ta cẩn thận hỏi.
Davis liền lắc đầu.
“Không có.”
“Vậy anh làm việc đi. Tôi vào trong đây.”
Nói rồi Hạ Nhan đi vào trong nhà, để mình người đàn ông ở lại ngoài vườn.
Davis Bogar liếc nhìn một vòng rồi vẫn khởi động máy cắt cỏ lên làm việc như bình thường.
**************
Niên Vân Ni ở trong bệnh viện buồn chán quá mức. Sáng nay chỉ có Leo đến báo cáo công việc cho cô rồi phải rời đi. Cô một mình dạo bước bên ngoài khuôn viên rộng lớn của bệnh viện.
Dù Niên Vân Ni có một gia đình lớn, có rất nhiều bạn bè xung quanh mình nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cô độc.
Nhiếp Vũ Yên từng nói với cô, cậu là kẻ cô độc từ sâu bên trong tâm hồn. Không ai có thể hiểu rõ hoàn toàn trái tim cô cho dù là người thân nhất. Trong đầu cô luôn có những dòng cảm xúc phức tạp và trái ngược.
Đang ngồi hít thở không khí trong lành cô bỗng nhiên nhìn thấy một bà lão mặc đồ bệnh nhân giống cô ngồi trên xe lăn. Bà đang cố cúi xuống nhặt túi sưởi ấm bị rơi dưới đất nhưng có vẻ chân bà không nhúc nhích được nên không thể với tới.
Niên Vân Ni vội chạy đến nhặt lên giúp bà lão.
Bà lão nhận túi sưởi từ cô tay có chút run run. Có vẻ bà đã rất yếu.
“Cám ơn cháu.”
Bà mặc quần áo bệnh nhân bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo len dày để tránh bị lạnh.
Niên Vân Ni trông thấy bà ngồi ở đây có một mình, lo lắng hỏi.
“Bà ơi, sao bà chỉ ngồi đây có một mình vậy? Người thân của bà đâu rồi?”
“À con gái của bà đi nghe điện thoại của sếp nó rồi, con bé có vẻ bận lắm.”
Giọng của bà khàn khàn nhưng vẫn còn rất ấm.
“Cô bé xinh đẹp, cháu tên gì vậy?”
Bà lão nhìn cô gái trẻ trước mình, không khỏi cảm thấy thiện cảm trước vẻ đẹp của cô.
Niên Vân Ni ngồi xuống băng ghế bên cạnh lễ phép đáp.
“Dạ cháu tên là Vân Ni.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ bước sang năm nay là 28 rồi ạ.”
Cô thật thà đáp.
Bà lão liền ngạc nhiên nhìn cô.
“Cháu đã 28 rồi sao? Thế đã kết hôn chưa?”
Bà không nghĩ Niên Vân Ni lại lớn như vậy. Bà còn tưởng cô còn rất trẻ, chỉ tầm 22,23.
Nghe bà hỏi, Niên Vân Ni vội lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!