CHƯƠNG 170: NGHĨ CÁCH CỨU VIỆN
KTV Đế Hoàng.
Trong văn phòng
Lúc này có chút nghiêm trang.
“Đã tra được rồi, cậu chủ Trần! Căn cứ vào nhân viên phụ trách giao thiệp của chúng tôi thì cuộc điện thoại cuối cùng của cô Mã Tiểu Vũ ở địa điểm nhà máy dang dở Thành Tây!”
Triệu Tử Hưng nói.
“Cậu chủ Trần!”
Lúc này cửa bị đẩy ra, Lý Chấn Quốc đi đến.
“Vừa rồi chúng ta đã điều tra về thế lực ngầm của tập đoàn Hải Sơn ở Kim Lăng, căn cứ nội ứng của chúng ta, đêm nay Châu Giang có chút quái dị, tám giờ, anh ta tổ chức một bữa tiệc, mời các ông chủ trong giới kinh doanh ở Kim Lăng đến, trong lúc đó thường xuyên đi ra ngoài gọi điện thoại, hơn nữa trong rượu của bữa tiệc, đã bị anh ta sắp xếp đàn em bỏ thuốc, sau đó mười phút trước, để lái xe chở anh ta rời đi, địa điểm chính là nhà máy dang dở ở phía Thành Tây!”
Lý Chấn Quốc nói.
Trần Lạc Thần không khỏi nghi hoặc: “anh Lý, sao ông lại hiểu rõ bên kia như vậy?”
Lý Chấn Quốc cười: “Thực không dám giấu diếm cậu chủ Trần, vì phòng ngừa tập đoàn Hải Sơn giở trò, tôi đã sớm sắp xếp người của chúng ta ở trong nội bộ tập đoàn, một thân tín của Châu Giang, chính là người của chúng ta!”
“Ừ, như vậy chuyện này là đúng rồi, cậu chủ Trần, người đã chuẩn bị xong, chúng ta mau chóng lên đường thôi?”
Triệu Tử Hưng nói.
“Đi thôi!”
Một đoàn người lái xe, nhanh chóng lái về phía Thành Tây.
Lúc này, ở nhà máy bị bỏ hoang.
“Đại ca! Đại ca!”
Một đám đàn em nhao nhao kêu lên.
“Ha ha ha, tiểu mỹ nhân của tôi đâu? Ở đâu?”
Một tiếng cười hèn mọn truyền đến, liền thấy Châu Giang đi lên lầu.
Mà khi nhìn thấy người này, Hàn Phi Yên và Mạnh Mỹ Dung đều trừng to mắt.
Lần trước, hai người bọn họ đã đắc tội với Châu Giang.
Lần này, người ra đến cửa để trả thù!
“Ha ha, đều ở đây sao! Người đến, kéo băng dán ở miệng của bọn họ ra cho tôi!”
“Châu Giang, chẳng lẽ anh không muốn mạng nữa, anh không biết tôi là người phụ nữ của ai sao? Nói cho anh biết, tôi là người phụ nữ của cậu chủ Trần!”
Mạnh Mỹ Dung trực tiếp quát.
Quan hệ của cô ta với cậu chủ Trần như thế nào, lần trước Lý Phi Hồng đã nói cho anh ta rồi.
Nhưng lần này cũng không có biện pháp, trực tiếp đưa tầng quan hệ này ra để hù doạ anh ta.
Mà lần giật mình này, cũng đã khiến bọn người Hàn Phi Yên giật nảy mình.
Trách không được Lý Phi Hồng tôn trọng cô giáo như vậy, hoá ra cô ta đã đạt tới cấp độ đó rồi sao?
Trong lòng của Hàn Phi Yên ê ẩm khó chịu.
“Ha ha, tôi biết cô có cậu chủ Trần bao bọc, cũng biết Lý Phi Hồng giúp cô, nhưng hôm nay, xem như Thiên Vương lão tử cũng không thể cứu được cô!”
“Mẹ kiếp, lần trước ở Đế Hoàng, cô đã làm tôi mất mặt như thế, hôm nay, tôi nhất định phải đánh ngã cô!”
“Còn có cô, Phi Yên, ông đây ủng hộ cô cỡ nào, kết quả thì sao? Ha ha, không nghĩ đến cô sẽ rơi vào tay tôi đi! Cô còn đánh vào mặt tôi một cái? Không vội, tội lập tức cho cô biết sự lợi hại của tôi!”
Nói xong, Châu Giang đói khát chộp tới ngực của Hàn Phi Yên.
Mà Hàn Phi Yên vừa căng thẳng, há mồm cắn ngón tay của Châu Giang.
“Á á á! Người phụ nữ đáng chết!”
Bốp!
Đánh một cái tát qua.
Khóe miệng của Hàn Phi Yên đều bị đánh rách.
“Anh dám! Hôm nay nếu như anh dám đối với chúng tôi như vậy, cho dù anh có giết chúng tôi, rất nhanh cũng sẽ bị bọn Lý Phi Hồng biết, Châu Giang anh có lợi hại đi nữa, cũng sẽ xong đời, anh chớ đắc ý!”
Mạnh Mỹ Dung mắng.
“Ha ha ha, nhưng cô yên tâm, bọn người Lý Phi Hồng sẽ không biết được Châu Giang tôi làm gì đâu, bởi vì sao? Hiện tại tôi đang uống rượu với mấy ông chủ của thương hội, sau đó thì sao, uống quá nhiều, tôi liền nghỉ ngơi ở khách sạn của mấy ông chủ đó!”
“Những ông chủ kia đều có thể làm chứng cho tôi, ha ha!”
“Người đến, lắp máy quay phim cho tôi, tôi muốn để sau này các cô ấy sẽ xem bộ dạng phóng đãng của mình, còn nữa, gọi video cho Từ lão đại, để anh ta nhìn cho đã nghiền!”
Châu Giang nói xong liền mở video.
Bên kia điện thoại, là Từ Đại Nguyên đang quấn tứ chi nằm ở trên giường bệnh.
“He he, giám đốc Từ, vẫn là anh cao tay, anh nhìn, một lưới hôm nay của tôi, trên lưới có bốn mỹ nhân, tôi muốn từng người đến!”
“Mẹ kiếp, đều xinh đẹp như vậy, mẹ kiếp, cầm thú, cái người tuổi tác hơi lớn kia, đợi lát nữa đặc tả cho tôi, ông đây để y tá đến vuốt cho tôi!”
Từ Đại Nguyên hưng phấn hô: “Được được được, tôi bắt đầu rồi, ha ha!”
Để bọn đàn em cầm điện thoại, Châu Giang nhào đến phía Mạnh Mỹ Dung đầu tiên.
Mấy cô gái gồm cả Mạnh Mỹ Dung đều khóc lên.
Các cô vẫn cho là, chỉ cần anh Bình Phàm ở đây, thì có thể tung hoành ở Kim Lăng cũng không có chuyện gì.
Nhưng không nghĩ đến, hiện tại lại lâm vào tuyệt cảm.
Còn bị như vậy!
Quả thực là bị hù chết rồi.
“Đại ca, điện thoại của anh!”
Lúc này một tên đàn em ở bên cạnh nói.
“Không nhận, không thấy ông đây đang bận sao.” Châu Giang vừa mắng vừa cởi quần áo.
“Thế nhưng,,,” Tên vệ sĩ lúc này cũng tiến đến, nói gì đó bên tai của Châu Giang.
“Cái gì?”
Cả người của Châu Giang toát mồ hôi lạnh. Sao lại gọi điện thoại vào lúc này?
Không dám không nhận, đành kiên trì kết nối.
“Ngài hiểu lầm phải không? Làm sao có thể… Tôi!”
“Đừng nói nhảm, người của anh ở dưới lầu đã bị khống chế, ngoan ngoãn thả các cô ấy ra, nếu không đêm nay, anh phải chết!”
Người ở trong điện thoại lạnh lùng nói.
Châu Giang nuốt nước miếng một cái.
Bỗng nhiên lúc này, ở hành lang vang lên từng tiếng bước chân.
Liền nhìn thấy, có một đám người vây quanh đi đến.
Toàn bộ đều là vệ sĩ áo đen.
Cầm đầu, là một thanh niên tóc bạc, ở trên mặt có một vết sẹo dài.
Nhìn có chút doạ người.
“Anh… Anh là ai?”
Châu Giang ngạc nhiên nói.
Tên đầu trắng này tràn đầy sát khí, nhìn xem có vẻ không đơn giản!
Mà bọn người Mạnh Mỹ Dung, giống như được đại xá, nhìn về phía thanh niên tóc trắng này.
Toàn bộ hi vọng đều được đặt ở trên người anh ta.
“Lên!”
Mà thanh niên tóc bạc chỉ nói một chữ, đám đàn em vệ sĩ đã đồng loạt ra tay, động tác cực nhanh, xem ra đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Trực tiếp đặt bọn người Châu Giang ở trên mặt đất.
“Làm gì? Các người muốn làm gì? Tôi là người của tập đoàn Hải Sơn, làm việc phải ngẫm đến hậu quả!”
Bốp!
Thanh niên tóc bạc nhấc chân đá một cú vào trên mặt anh ta.
Mặc cho bị hai người giữ lấy.
Châu Giang vẫn bị đá đến mức lăn một vòng trên mặt đất.
Cái cằm vỡ ra, răng rơi đầy đất.
Miệng phun bọt máu, co quắp ở trên mặt đất.
Mấy tên đàn em, càng là bị đánh bất tỉnh ở trên mặt đất.
“A! Đại ca, anh đến cứu chúng tôi sao?”
Đỗ Nguyệt hưng phấn hô lên.
Mà sắc mặt của thanh niên tóc bạc vẫn lạnh lùng như cũ, quét về phía bốn người, hỏi: “Trong các người, ai là cô Mã Tiểu Vũ?”
“Là tôi!”
Mã Tiểu Vũ nói.
“Mệnh lệnh của bên trên, chúng tôi đến đây để cứu cô, hiện tại cô đi theo chúng tôi!”
Nói xong, thanh niên tóc bạc tự mình cởi trói cho Mã Tiểu Vũ.
Sau đó liền muốn mang Mã Tiểu Vũ đi.
“Ấy ấy ấy, còn chúng tôi? Còn chúng tôi thì sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!