CHƯƠNG 241: TÌM KIẾM NGƯỜI PHỤ NỮ KIA
“Ba!”
Trần Lạc Thần vừa nghe máy, đã cung kính gọi.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên ba anh gọi video cho anh, kể từ khi biết được thân phận của anh, nhưng thái độ Trần Lạc Thần vẫn rất cung kính.
Dù sao giờ ba anh cũng nghiêm nghị hơn trước rất nhiều.
“Lạc Thần, con đang làm gì thế?”
Ba anh nhìn anh cười hiền từ.
“Con đang chuẩn bị đi ngủ, ba, khuya như vậy rồi ba còn gọi cho con, là có chuyện gì sao ạ?”
“Ừm, ba có một chuyện, ban đầu ba đã nhờ chị con tìm kiếm người này rồi, ba biết phần lớn tinh lực của con đều tập trung vào việc học, nhưng giờ sản nghiệp của chị con đã chuyển tới Bắc Phi, nên chuyện này cũng bị trì hoãn, không biết chị con đã nói với con chưa?”
“Chị ấy có nhờ con tìm giúp ba một người phụ nữ.”
Trần Lạc Thần nhớ lại chuyện trước đây chị anh đã giao lại cho anh, muốn anh tìm giúp ba một người phụ nữ.
“Đúng vậy, lát nữa ba sẽ gửi hình bà ta cho con, con cố gắng hỏi thăm tung tích bà ta giúp ba, haizz, bằng không, ba sẽ tự trách cả đời.”
“Hơn nữa có một điều con phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để mẹ con biết.”
Ba anh thở dài nói.
Khiến Trần Lạc Thần nghe rất khó chịu.
Thậm chí sắc mặt cũng rất khó coi.
Chẳng lẽ ba anh từng phụ lòng người phụ nữ này?
Khốn nạn, giờ còn bảo chị em anh lén lút tìm kiếm, Trần Lạc Thần nghĩ tới mẹ mình ngay, cảm thấy anh làm vậy sẽ cực kỳ có lỗi với mẹ.
“Bà ta có quan hệ gì với ba? Bản lĩnh của ba còn lớn hơn chúng con, chỉ cần ba muốn tìm, thì chắc chắn sẽ tìm thấy bà ta.”
Trần Lạc Thần nói.
“Haizz, đứa nhỏ này, nếu ba có thể tìm kiếm, thì còn bảo chị em con tìm làm gì, còn mối quan hệ của chúng ta? Con cũng hỏi giống chị con, nói chung ba chỉ có thể nói cho con biết, chúng ta không có quan hệ như con nghĩ, năm đó bà ta có liên quan đến một chuyện hệ trọng trong gia tộc chúng ta, nhiều năm qua, nhà họ Trần chúng ta rất có lỗi với bà ta, còn về chuyện gì, thì con đừng hỏi, sau này ba sẽ nói cho tụi con biết.”
“Được rồi, cứ quyết định thế đi, con hãy cẩn thận chuyện này giúp ba.”
Nói xong, ba anh cúp máy ngay.
Rất nhanh, điện thoại Trần Lạc Thần đã nhận được một tin nhắn.
Là một tấm ảnh đen trắng mấy chục năm về trước.
Trong tấm ảnh có một người phụ nữ.
Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, tay Trần Lạc Thần bỗng run lên, suýt làm rơi điện thoại xuống sàn.
Trần Lạc Thần lại ngắm nghía bức ảnh một hồi lâu, rồi hít một ngụm khí lạnh.
“Đây… đây chẳng phải Tô Tường Vi ư?”
Đúng vậy, người phụ nữ trong bức ảnh rất xinh đẹp, thuộc kiểu người quyến rũ mê người.
Gần như giống hệt Tô Tường Vi.
Nếu đây không phải bức ảnh đen trắng, chắc chắn Trần Lạc Thần sẽ nghĩ đây là Tô Tường Vi.
Sao có thể là cô được?
Trần Lạc Thần thầm nghĩ, có lẽ người phụ nữ đồng trang lứa với ba anh.
Nói cách khác, rất có thể đây là mẹ Tô Tường Vi.
Dù gì Trần Lạc Thần cũng hiểu rõ, từ nhỏ Tô Tường Vi đã sống trong cô nhi viện.
Không biết vì nguyên nhân gì mà ba mẹ cô lại ruồng bỏ cô.
Giờ, nếu không có gì bất trắc, thì người phụ nữ mà ba anh bảo anh tìm chính là mẹ Tô Tường Vi.
Thậm chí lúc này, trong đầu Trần Lạc Thần đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Anh nhớ lần đầu tiên anh gặp Tô Tường Vi, trong lòng anh bỗng thấy xao động.
Chính là cảm giác lần đầu gặp mặt, anh đã cảm thấy Tô Tường Vi rất thân thiết, một sự thân thiết theo bản năng, hơn nữa anh còn muốn bảo vệ cô mà không cần lý do.
Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Tô Tường Vi là em gái anh?
Mặc dù ba anh luôn giải thích rằng, bọn họ không có quan hệ gì, nhưng có đánh chết Trần Lạc Thần cũng không tin.
Tối nay, Trần Lạc Thần bỗng suy nghĩ viển vông, nằm lăn qua lăn lại trên giường không sao ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Trần Lạc Thần gọi cho Tô Tường Vi, nói nhất định phải gặp mặt cô, để trò chuyện một phen.
Gần đây, lúc rảnh rỗi hai người cũng hay nói chuyện với nhau trên messenger.
Giờ Tô Tường Vi đã đi làm ở nhà trẻ mới.
Còn làm rất tốt.
Hơn nữa nhờ sự giúp đỡ của Trần Lạc Thần, đã tặng thẳng cho Tô Tường Vi một căn nhà, để Đại Hổ Nhị Hổ cùng ở.
“Cô Tô, cô giúp tôi một chuyện được không, tôi chưa chấm xong bài tập của bọn trẻ lớp chúng ta, nhưng bạn trai tôi tới đón tôi rồi, anh ấy muốn tôi ra ngoài đi dạo, nên cô giúp tôi chấm bài một lát nhé?”
Một cô giáo tóc dài đến eo lạnh lùng nói với Tô Tường Vi cũng đang chấm bài tập cho học sinh.
“Nhưng cô Lưu, chỗ tôi cũng còn một chồng bài tập chưa chấm đây!”
Tô Tường Vi khó xử nói.
“Hừ, cô không muốn giúp thì cứ nói thẳng ra, bày đặt tìm lý do lý trấu, đừng tưởng tổng giám đốc Đường giới thiệu cô tới đây làm cô giáo thì nghĩ rằng mình lợi hại, ha ha, nghĩ cũng đúng, Tô Tường Vi là ai cơ chứ, mới tới làm một tháng, đã được bình chọn là cô giáo đẹp nhất trong cơ sở giáo dục mầm non Kim Lăng, cô thật lợi hại, giờ tôi nhờ cô chấm dùm bài tập cũng không được à?”
Cô giáo tên là Lưu Khả lạnh lùng nói.
Cô ta vào trường mầm non tốt nhất Kim Lăng này trước Tô Tường Vi hai tháng, lúc Tô Tường Vi mới vào, Lưu Khả thường bắt nạt cô, nên chuyện chấm dùm bài tập cũng hay xảy ra.
Hơn nữa, bạn trai Lưu Khả cũng là người có quyền có thế, lại điển trai.
Lưu Khả vốn cảm thấy mình sẽ được bầu chọn là cô giáo “xinh đẹp nhất” cơ sở giáo dục.
Nhưng cuối cùng, người được phụ huynh học sinh bỏ phiếu nhiều nhất lại là Tô Tường Vi đẹp người đẹp nết.
Tất nhiên Lưu Khả phải sốt sắng rồi.
Cô ta cũng thăm dò Tô Tường Vi rồi, biết cô không hề có người chống lưng.
Nên giờ mới có cảnh tượng này.
Mấy cô giáo lớn tuổi chứng kiến cảnh tượng này, cũng chỉ tức giận chứ không dám nói.
“Được rồi, cô Lưu, tôi chấm bài giúp cô là được!”
Tô Tường Vi cắn môi, chuyển chồng bài tập mà Lưu Khả để lại qua bàn mình.
“Hừ, vậy còn được, đừng tưởng cô được chọn làm người đẹp nhất thì đắc ý, tôi nói cho cô biết, Lưu Khả tôi không thua kém cô đâu.”
Lưu Khả mắng nhiếc Tô Tường Vi.
Rồi cô ta đắc ý định xoay người rời đi.
“Tường Vi, bài tập của ai thì người nấy làm, em không nợ tiền cô ta, thì cần gì phải để ý cô ta.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một chàng trai đi tới trước mặt Tô Tường Vi, chuyển chồng bài tập đó về lại bàn Lưu Khả.
“Mẹ kiếp, anh là ai?”
Lưu Khả sửng sốt.
Trần Lạc Thần chẳng thèm liếc nhìn cô ta, mà kéo tay Tô Tường Vi nói: “Chẳng phải anh bảo em xin nghỉ rồi à? Sao còn giúp cô ta chấm bài tập? Đi thôi, chúng ta đi ăn trước, rồi anh có chuyện muốn nói với em.”
“Vâng, em đã xin nghỉ rồi!”
Tô Tường Vi gật đầu đáp.
Sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần, Tô Tường Vi như có thêm cảm giác an toàn.
Vì bình thường, quả thật cô hơi sợ Lưu Khả hống hách ngang ngược này.
Thấy hai người đi ra ngoài chẳng hề để ý đến mình, mấy cô giáo khác đều cúi đầu cười trộm.
Còn Lưu Khả thì đỏ mặt.
“Ôi cha, cô Lưu Khả, bạn trai cô lại tới tìm cô này! Ngưỡng mộ quá đi mất!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!