Chương 1171
Nghe vậy Bạc Nhan giật mình, liền nghe thấy Lam Thất Thất hùng hùng hổ hổ tiếp tục nói: “Nói thế nào đây? Tớ đưa cậu đi hay là ở lại? Mấy người bạn này của tớ và Đường Duy đều biết nhau, lát nữa nhìn thấy nhau, nhất định muốn mấy người Đường Duy đến cùng ngồi xuống…
Còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một người đàn ông ngồi trong góc giơ tay lên, giống như đang chào hỏi người nào đó cách đó không xa, Bạc Nhan và Lam Thất Thất cùng nhau nhìn lại, liền thấy người đàn ông dáng người thon dài thẳng tắp vô cùng nổi bật từ trong đám đông từng bước đi tới, dáng vẻ lười biếng, biểu tình lạnh nhạt, giống như sự hoan lạc của bốn bề xung quay không liên quan gì đến mình.
Đường Duy.
Tim Bạc Nhan đập loạn xạ. Bây giờ chạy, e rằng đã quá muộn.
Bài hát đó hát như thế nào, trái đất đúng là rất nhỏ bé, người yêu và kẻ thù cũng sẽ gặp nhau. Càng chạy trốn càng dễ tương phùng, tại sao phàm nhân không có trà Mạnh Bà.
Xem ra chính là như vậy, người càng muốn trốn tránh, càng ở lúc không ngờ tới mà chạm mặt nhau.
Thế giới này đối với những người hận nhau mà nói thật sự quá nhỏ.
Bạc Nhan ngồi một chỗ không nhúc nhích, toàn thân tê rần rớm máu, cảm xúc dồn dập chạy về tim, tất cả cảm xúc về sau đều bị cô đè nén, lời nói đến bên môi, chỉ là hai chữ ngắn ngủi: “Thôi bỏ đi. ”
Khi Lam Thất Thất nghe cô nói bỏ đi, vẻ mặt của cô phức tạp một chút, muốn mở miệng, nhưng lại thấy vẻ mặt hơi say, sắc mặt đỏ bừng của Bạc Nhan, nheo mắt cười: “Tớ cũng đâu phải không đối mặt nổi với anh ta, việc gì phải trốn tránh như đã làm việc có lỗi với lương tâm. “Cậu…” Lam Thất Thất muốn nói rất nhiều, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể nói: “Nhan Nhan… cậu đã thay đổi rất nhiều.”
Không quan trọng, ai cũng sẽ thay đổi, chỉ là trở nên tốt hay xấu mà thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!