Nghe thấy Lạc Du Du nói như vậy, Lam Thất Thất liền dùng ánh mắt đau lòng mà nhìn Lạc Du Du, rốt cuộc đã phải trải qua những gì, mới có thể tự tay đẩy người mình đã từng thích như vậy đi cơ chứ?
Từ Thánh Mân cũng không dám nói xen vào, Lạc Du Du đã co lại như vậy rồi, anh ta và Lam Thất Thất còn tiếp tục gán ghép Sakahara Kurosawa và Lạc Du Du lại với nhau, vậy thì là hai người bọn họ không hiểu chuyện rồi.
Nhìn vào biểu cảm của Lạc Du Du, sợ là… mọi chuyện đã được định sẵn.
Câu nói Sakahara Kurosawa sẽ gặp được người tốt hơn, nghe mà làm tan nát cõi lòng người khác.
Nhưng mà giờ Sakahara Kurosawa có thể đứng bật dậy, ấn lấy Lạc Du Du mà nói với cô ấy, đời này anh ta sẽ không thể gặp được ai tốt hơn cô ấy nữa rồi.
Nói cái gì mà sau này sẽ gặp được người tốt hơn, chẳng qua là vì có thể trốn tránh hiện tại một cách nhẹ nhõm mà thôi.
Anh ta sẽ không như vậy, mà cũng không xứng được vậy.
Anh ta đã nói xin lỗi nhiều lần như vậy, nhưng không hề nhận được một lời thứ lỗi của Lạc Du Du, bây giờ anh ta có khàn giọng đứt hơi đi nữa, thì nói cho ai nghe?
Đối với biểu tình của Lạc Du Du, trong lòng Sakahara Kurosawa giống như là có kim đang liên tục đâm vào, đợt đợt đau đớn như sắp nuối rất toàn bộ cảm xúc của cậu ta.
Sakahara Kurosawa vô thức mà nói một câu: “Sau này tôi… có thể không thể kết hôn nữa”
Hốc mắt Lạc Du Du hơi chua, bày ra một nụ cười với bạn bè, giống như là bạn bè với nhau, nói với Sakahara Kurosawa: “Đừng thế, anh vẫn rất ưu tú, có rất nhiều cô gái thích mà”
Cô ấy dịu dàng như vậy, đã trải sẵn bậc thang cuối cùng cho anh ta rồi, thậm chí còn để lại mặt mũi cho Sakahara Kurosawa.
Mà loại dịu dàng này, lại càng trở nên tàn nhãn.
Sakahara Kurosawa hé miệng, cuối cùng đành nuốt âm thanh vào trong, bữa cơm này anh ta căn bản không thể nuốt xuống được, anh ta chỉ muốn đưa Lạc Du Du về nhà.
Đưa về nhà mà nói với cô ấy, đừng có làm loạn nữa, xin em đấy, làm sao cũng được, chỉ cần…
“Chỉ cần em quay về…
Sakahara Kurosawa không biết từ lúc nào đã thốt ra những lời ở trong tim mình, âm thanh đó rất khẽ, nhưng không biết tại sao Lạc Du Du ngồi bên cạnh anh ta lại nghe thấy được.
Nghe thấy anh ta lẩm bẩm trong miệng: “Chỉ cần em đồng ý quay về… muốn anh trả giá như thế nào cũng được…”
Bàn tay cầm đôi đũa run rẩy, đôi đũa rơi lên bàn.
Không phản ứng kịp, đôi đũa liền lạch cạch lăn xuống dưới đất.
Lạc Du Du hoảng hốt mà nhặt đôi đũa, trong nháy mắt khi cúi lưng xuống, nước mắt đã điên cuồng tràn ra khỏi hốc mắt.
Nương theo tư thế nhặt đũa, cô ấy đưa tay xoa xoa mắt mình, cho rằng không ai phát hiện ra, cuối cùng hít một hơi sâu điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, làm cho mình giống như không có chuyện gì hết.
Sakahara Kurosawa, đừng làm em đau lòng nữa…
Bữa cơm này Sakahara Kurosawa ăn rất dày vò, lúc Lạc Du Du đứng dậy trước, Lam Thất Thất ấn cô ấy ngồi xuống: “Lại muốn đi tranh thanh toán hả?”
Bị người khác nhìn thấu, Lạc Du Du đành nói: “Tiền của Từ Thánh Mân đều giao cho cậu rồi, còn bảo anh ấy mời khách thì không phải là thừa nước đục thả câu sao?”
Thấy Sakahara Kurosawa nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, Từ Thánh Mân giả bộ gọi vài tiếng, không gọi lại được, anh ta cũng biết không gọi lại được, nến cố ý nói: “Ây da, Sakahara Kurosawa thực sự là anh em tốt của tôi mà, còn tranh trả tiền thay tôi nữa”
Lạc Du Du biết được gì đó, không nói chuyện, cúi đầu xuống, đợi lúc Sakahara Kurosawa đến, cô ấy mới hỏi anh ta: “Bao nhiêu tiền?”
“Không thiếu chút đó” Bả vai Sakahara Kurosawa khẽ run, nhìn về phía Lạc Du Du.
Đã từ rất lâu, đây là lần đầu tiên mà hai người nhìn vào mắt nhau.
Sau đó, Lạc Du Dung nhìn đi chỗ khác nói với anh ta: “Vậy thì cảm ơn rồi, lần sau mà rảnh, tôi mời mọi người.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!