Chương 1756
Cổ họng Đường Duy lên xuống: “Tôi sẽ làm như vậy”
Đôi mắt Tô Nhan trở nên dịu dàng: “Tôi yêu anh rồi”
Tim của Đường Duy đập loạn xạ, ngay sau đó Tô Nhan bước nhanh về phía trước, cô cũng không trả lời Nhậm Cầu nữa. Giống như cuộc trò chuyện vừa rồi cứ như thế, cô có thể đưa ra lựa chọn rõ ràng nhất về thái độ của cô đối với anh ta sau này.
Không cần nói thêm điều gì, nhưng đó cũng là lời tạm biệt.
Nhậm Cầu nhìn theo bóng lưng Tô Nhan đang rời đi, tay anh ta bắt đầu run lên, năm xưa anh muốn nắm tay Tô Nhan, nhưng bây giờ anh không còn can đảm làm chuyện đó nữa…
“Tại sao…cuối cùng Nhậm Cầu hét lên: “Tại sao Đường Duy có thể, tại sao tôi lại không thể!”
Rõ ràng ngay từ đầu anh đã rất thích cô, đồng hành cùng Tô Nhan trong mọi việc, anh ta đều thầm lặng bảo vệ cô, nhưng bây giờ mọi chuyện chẳng là gì cả.
“Tô Nhan, cô không hối hận sao? Cứ như vậy mà đi theo Đường Duy saol”
Tiếng hét cuối cùng của Nhậm Cầu là tiếng hét không cam lòng: “Đường Duy ngoại trừ phá huỷ mọi thứ của cô cậu ta cũng không thể cho cô thứ gì. Chắc chẳn cậu ta không thế buông tay, hận thù của hai người sẽ quấn lấy nhau từ ngày này sang ngày khác, không có cách nào buông bỏ được, rõ ràng là tôi cũng có thể… “
Giờ phút này, Đường Duy nghỉ ngờ Tô Nhan không hề thích thú với cảm giác này, điều mà cô thực sự thích có lẽ là cảm giác đứng trên bờ vực của sự tan vỡ.
Vì vậy, cô luôn để bản thân có xu hướng bị tuyệt vọng.
Dường như chỉ có cách này mới có thể khiến cô thoải mái hơn.
Nếu có thể, cậu muốn bóp nát những suy nghĩ bấp bênh đó của cô, nhìn thấy cô càng ngày càng trở nên điên cuồng, có lẽ như vậy cô mới có thể thấy yên tâm.
Nhậm Cầu không biết Tô Nhan đã rời đi từ lúc nào, khi nhà hàng của anh hoàn toàn yên tĩnh, cả người anh ta giống như bị chấn động, như thể bị đánh từ phía sau, không thể đứng vững, anh dựa vào mép bàn, vươn tay ra túm lấy cổ áo.
Gân như… nghẹt thở.
Lần này, thật sự anh ta muốn nói lời từ biệt với Tô Nhan sao?
Không… anh ta thực sự không muốn… điều anh ta luôn muốn đó là trở thành anh trai của Tô Nhan, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc của cô…