Chương 300: Bầu không khí im lặng, thời gian lạnh lùng
“Khụ khụ” Giang Lăng nắm tay đặt bên miệng, sau đó hẳng giọng mấy tiếng: “Không có việc gì, gỡ chỉ rồi, chú ý vệ sinh là được”
Đường Thi không nói chuyện. Bạc Dạ còn muốn nói gì đó, cô lại nhanh chóng rời khỏi vòng ay anh, tốc độ nhanh đến mức không muốn liên lụy tới anh.
Cô quay sang nhìn Bạc Dạ: “Quả nhiên trước kia chúng ta có quan hệ”
Bạc Dạ không đáp lời. Giang Lăng biết mình lỡ lời, chỉ có thể cố gắng chữa cháy: “Đường Thi à, chuyện gì nên nhớ thì chắc chản sẽ nhớ lại thôi, cô đừng nghĩ nhiều”
“Không cần” Đường Thi xoay người, ánh mắt lạnh lùng như lại trở về làm cô cả nhà họ Đường thanh cao kiêu ngạo.
Cô trời sinh nổi loạn, kiêu ngạo không chịu thua: “Tôi nghĩ chắc anh cũng không phải người tốt lành gì” Trái tim Bạc Dạ đau nhói, sau đó anh nhếch môi cười: “Đúng là không phải người tốt”
“Anh không cần trả tiền thuốc men cho tôi nữa”
Đường Thi xoay người rời đi: “Tôi muốn mình nợ anh cái gì Thái độ của cô giống hệt như trước khi mất trí nhớ. Chỉ có anh nợ cô, cô không nợ anh.
Bạc Dạ nhìn chắm chẵm bóng lưng Đường Thị, sau đó xoay người nhìn Giang Lăng. Giang Lăng chột dạ: “Làm… Làm gì? Tôi chỉ nói thật thôi mà”
“Đúng, đều là nói thật” Bạc Dạ đỏ vành mắt, cười lạnh: “Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ rời bỏ tôi.” Yêu và hận là không có giới hạn. Trong vở.
kịch hai vai này, ngay từ đầu Bạc Dạ chưa bao giờ nghĩ rốt cuộc mình muốn gì, muốn đập vỡ sự ngông nghênh của Đường Thị, hay là muốn cô thần phục. Đến sau này, ngay cả chính anh đã quên mình muốn tình yêu hay muốn chiến thẳng.
Đường Thỉ ở trong bệnh viện nửa tháng. Cô chặn hết số điện thoại của Bạc Dạ. Thỉnh thoảng Bạc Dạ đến đây với vẻ mỏi mệt, nhưng cô chưa bao giờ cố ky anh, chỉ ngồi một chỗ đọc sách, xem máy tính, thậm chí là ngủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!