Chương 420
Trong mắt bà cụ Bạc đều là sự sợ hãi: “An Mật, chảy máu rồi, có đau không? Để bà xem cho con, đưa con xuống tầng gặp bác sĩ…”
Mọi người nhìn cảnh hai người đó nương tựa lẫn nhau, miệng chỉ biết cười lạnh.
Lúc Giang Lăng xông vào, nghe nói có người gây chuyện ở phòng bệnh của Đường Thi, nếu như để Bạc Dạ biết, chắc anh sẽ kề dao lên cổ mình, thế là mau chóng chạy qua đây xem tình hình như thế nào, vừa vào lại thấy An Mật và bà cụ Bạc.
Hai người này cứ phải sống chết động đến Đường Thi làm gì? Không biết như vậy càng gây ác cảm cho Bạc Dạ sao?”
Giang Lăng đi vào, Đường Thi ngồi trên giường. sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại sáng đến kỳ lạ. Đường Duy đứng ở một bên, mắt đỏ lên, nhìn anh ta bước vào, cậu bé còn khóc gào: “Anh Giang Lăng”
Giang Lăng nghe thấy vậy, trái tìm như vỡ ra.
Anh ta quỳ xuống, xoa mặt Đường Duy: “Có phải bọn họ lại đánh em không?”
Lại. Những người ở đó đều từ từ hiểu ra, hóa ra hai người kia không phải lần đầu ức hiếp Đường Thi như vậy, kết quả là lần này lại gặp phải bạn bè của cô, không thành công thực hiện mục đích của mình, ngược lại còn bị mắng đến khóc.
Đây không phải là gây ông đập lưng ông sao? Đáng đời!
Đường Duy nhìn thấy Giang Lăng đến rồi, giọng càng tủi thân hơn: “Bọn họ mắng em, còn đánh em, em không biết mình làm sai ở đâu nữa… Em chỉ muốn ngăn cản bọn họ, bởi vì bọn họ vừa bước vào cửa đã bắt nạt mẹ rồi.”
Nghe lời cậu bé nói, từng chữ thút thít, bị đánh rồi vẫn phải bảo vệ mẹ, đúng là một cậu bé giỏi biết bao! Những người xung quanh cảm thán: “Đã tuổi này rồi, thế mà vẫn không biết xấu hổ như vậy!”
“Đúng vậy, nhìn một lớn tuổi một ngồi xe lăn, còn tưởng là lương thiện như thế nào, không ngờ lại là loại người này!”
“Tôi nhớ bọn họ! Trước đây cũng đã đến làm loạn một lần, nghe nói thằng bé ấy bị đánh đến mức chảy máu màng tai, không biết là độc ác như thế nào, sao loại người này còn chưa chết?”
“Bà già ấy đánh ư?”
“Đúng vậy! Không nhìn ra sao? Cái người ngồi xe lăn đó cũng không ra gì đâu, chỉ biết khóc, cho rằng khóc sẽ làm người ta đồng cảm với mình.”
“Quá độc ác rồi, mau chụp lại, nhanh lên nhanh lên.” “Tôi thấy bà già đáng chết đó nhìn rất quen.”
Vẻ mặt của An Mật và bà cụ Bạc biến đổi nhanh chóng, bà cụ Bạc hét lên: “Không được chụp! Tôi nói các người không được chụp có nghe thấy không?”
Thế nhưng những người xung quanh không có ai chụp bà cụ Bạc, cũng chẳng phải là người giỏi giang gì, còn mặt dày như vậy, giữ thể diện cho bà ấy làm gì chứ!
“Các người dám chụp, chính là đang đối đầu với nhà họ Bạc.”
Ba chữ “nhà họ Bạc” vừa vang lên, tất cả mọi người đều dừng lại, cảm thấy chấn động.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!