Chương 464
“Nhưng mà Duy Duy à, đó không phải là điều chúng ta phải quan tâm nữa.”
Đường Thi suy nghĩ một hồi lâu rồi mới chọn nói: “Trong tương lai, nhà họ Bạc sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa.”
Tất cả lời nói của Đường Duy đều như chết lặng trong cổ họng.
Đúng vậy, không còn liên quan gì đến bọn họ nữa,
Bạc Dạ đã chết rồi, tình yêu cũng chẳng còn nữa. Những ngày về sau, họ chỉ cần quên anh và sống một cách yên ổn là được rồi. Đường Duy mím môi, rút lại tất cả những gì muốn nói, sau đó nói với mẹ: “Vâng, con hiểu rồi. Con chỉ là lo lắng thay cho ông nội sau này.”
“Bọn họ sẽ tự biết cách giải quyết.” Đường Thi tàn nhẫn nói với con trai: “Mẹ sẽ không bao giờ khiến con phải chịu uất ức nữa.”
Đường Duy nhìn vẻ mặt của Đường Thi, trong lòng cậu bé có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cậu không còn dũng khí nói ra nữa. Ngày hôm sau, họ đến một bệnh viện khác để thăm Khương Thích và Hàn Nhượng, vừa đúng lúc Khương Thích đã khôi phục được một chút tinh thần, vết thương trên bụng cô ấy cũng đã lành lại, nhìn thấy Đường Thi đến, Khương Thích mỉm cười rất vui vẻ, như sợ tâm trạng của Đường Thi sa sút, vài người đều cố gắng làm cho cô vui.
Sau đó, khi Hàn Nhượng đưa Đường Duy đi ra vườn hoa ở phía dưới bệnh viện chơi, Khương Thích nhẹ giọng hỏi Đường Thi: “Chuyện của Bạc Dạ, cậu…”
Đường Thi ngẩng đầu cười, giả bộ như mình không sao: “Không sao rồi, sao vậy?”
“Này, cậu đừng chịu đựng nữa.”
Khương Thích ôm lấy Đường Thi: “Tớ biết bây giờ trong lòng cậu chắc chắn không vui. Lúc cậu mới yêu anh ta, tớ không ngờ anh ta lại làm tổn thương cậu nhiều đến như vậy, sau này khi hận anh ta, không ngờ anh ta lại chết.”
Chỉ vài câu nói thôi đã khiến mắt Đường Thi sưng to lên: “Thôi được rồi, sống chết đều có số, chuyện gì kết thúc rồi thì cứ để nó kết thúc, không nên có ân oán gì nữa.”
“Đường Thi, cậu phải nhìn về phía trước. Bạc Dạ nhất định rất hy vọng cậu sẽ quên anh ta đi, sau đó tìm một người tốt để kết hôn, sống một cuộc sống vui vẻ.”
Đường Thi gật đầu: “Tớ cũng không vội. Bây giờ tớ muốn nuôi dạy Đường Duy thật tốt. Về việc kết hôn hay gì đó, tớ không vội.”
Cô dừng lại, rồi trêu chọc người bạn tốt của mình rằng: “Ngược lại thì mình lo lắng cho cả hai người đấy. Cậu đã đỡ nhát nhát dao cho Hàn Nhượng, tim Hàn Nhượng đã tan nát rồi. Lúc đó, anh ấy điên cuồng chạy đến ôm cậu, đạn không ngừng bắn vào lưng của anh ấy, chỉ cần loại tình cảm này thôi là gả cho anh ấy được rồi.
Trên mặt Khương Thích hiện lên một tia ứng hồng: “Ai da, chuyện này để nói sau đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!