“Bắt lấy bọn họ.”
“Sao bọn chúng có thể trốn ra ngoài được vậy?”
Sau khi Tùng Sam và Bạc Dạ lui qua bên này, nhìn thấy ở hướng ngược lại bóng dáng của Đường Thi và Đường Dịch đã hoàn toàn biến mất, hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, tiếp đó duỗi tay ra trực tiếp đập nát kính cửa sổ bên cạnh. “Chúng nó không thể trốn thoát được đâu.”
Tên cầm đầu đám người mặc áo đen hô to: “Bên ngoài kia bốn phía xung quanh đểu là biển rộng, các người chắc chắn sẽ không thể thoát được đâu. Nhảy đi, nhảy thử đi, rồi làm mồi cho cá mập.”
Bạc Dạ và Tùng Sam giật mình quay đầu lại, nhìn từ cửa kính thủy tinh đã vỡ nát trông ra xa, lại phát hiện bọn họ đang ở trên một chiếc du thuyền khổng lồ. Phía trên là gió thoi, phía dưới là sóng biển cuon cuộn không ngừng dâng lên, va đập vào thân thuyền mang theo vô số sát ý.
Cho dù là ban ngày nhưng nhìn từ trên cao xuống, biển rộng chẳng khác nào một vực sâu không đáy, là độ sâu không thể lường được, đi xuống mỗi một tắc đểu là bộc phát càm giác áp lực đến mức chấn động lòng người.
Nhìn kỹ biển sâu khiến cho người ta đều không tự giác được mang theo một nỗi sợ hãi, cá mập, cá voi trắng, càng không thể tránh khỏi rắn biển cùng với các loài động vật, sinh vật biển mang theo vô số cái răng nanh xấu xí sẵn sàng cắn xé bất cứ lúc nào.
Con người chỉ giống như là một giọt nước nhỏ giữa đại dương rộng lớn, tường chừng như chỉ cần một con sóng cũng có thể nuốt chửng lấy bọn họ.
Bây giờ Bạc Dạ mới chính thức hiểu được, hóa ra đây chính là phương thức tốt nhất để giết người mà không thấy máu.
Du thuyền lặng lẽ chìm nghìm, im lặng không tạo một tiếng động, mọi người đều sẽ biến thành hài cốt bị chôn thật sâu dưới đáy biển, về sau chắc chắn sẽ trở thành thức ăn cho các loại động vật biển, Từ này về sau, tất cả dấu vết trên thế giới này đều bien mất hoàn toàn, Vinh Nam rắp tâm tàn nhẫn muốn chôn vùi bọn họ ở dưới lòng biển sâu này. “Còn nho ro trước kia từng có một vụ rơi máy bay không?”
Có người khác khặc cười mấy tiếng: “Nhóm người này không chết, bọn họ cũng bị nhốt ở dưới đáy của chiếc du thuyền này. Tất cả các người đều phải chết, không một ai có thể cứu được các người.”
Bọn họ còn mang cả nhà tù lên du thuyền?
Có vè đám người này đã định sẵn Bạc Dạ và Tùng Sam chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Cuối cùng hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó xoay người nhày qua cánh cửa sổ đã bị đập vỡ kia thoát ra ngoài, nhảy xuống đại dương mênh mông sóng nước sâu không thấy đáy.
Khoảnh khắc vượt qua trong tích tắc, Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào biển sâu, nó giống như là bồn máu miệng rộng đang há to miệng, mờ ảo xuất hiện những chiếc răng nanh bén nhọn mang theo sự chết chóc, có thể cắn xé vỡ vụn tứ chi của anh lúc nào không hay.
Đột nhiên trong đầu hiện lên một câu. “Bạn đang chăm chú nhìn vực sâu cũng là lúc vực sâu đang chăm chú nhìn bạn.” Rồi sau đó hai bóng ngưoi dan dẫn trưot nhanh, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!