“Công ty không có danh tiếng, không có người ký hợp đồng chính thức, cậu cho rằng trên thế giới này có mấy tên ngu ngốc như là Phương Nguyên cơ chứ. Cũng không đúng, chắc chắn là Phương Nguyên có mục đích gì đó với cậu”
Lam Tử Thất vô cùng cảnh giác. Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Tớ biết chứ, cho nên tớ dự định không ký hợp đồng với anh ta” “Bởi vì chuyện ngày hôm nay hả?” “Đúng vậy?”
Từ đầu đến cuối Thẩm Hạ Lan đều cảm thấy động cơ mà Phương Nguyên muốn ký hợp đồng với công ty điện ảnh của cô không hề đơn thuần.
Hai người nhanh chóng lên xe, Lam Thần khởi động xe, lúc chạy ngang qua cửa trước, đôi mắt sắc bén của Thẩm Hạ Lan phát hiện ra có một vài phóng viên đã canh giữ ở trước cửa tòa nhà Tài Phú.
Nếu như cô với Phương Nguyên đi ra từ bên trong, chắc có lẽ là sẽ bị phóng viên bắt lại, đến lúc đó trên mạng nói như thế nào cô cũng không biết.
Không hiểu sao trong lòng của Thẩm Hạ Lan lại có chút bực bội. Bởi vì gần đây Lam Tử Thất phải thu album cho nên hơi mệt, vừa mới leo lên xe thì liền chợp mắt.
Thẩm Hạ Lan cũng không làm phiền cô, để cô nghỉ ngơi thật tốt, điện thoại lại vang lên một tiếng.
Cô cúi đầu nhìn, là của Diệp Ân Tuấn gửi tới.
“Em không sao đấy chứ?” “Không có chuyện gì, em đang về nhà” Thẩm Hạ Lan trả lời lại một câu. Cô dừng lại một chút rồi gửi một tin nhắn: “Cảm ơn anh” Diệp Ân Tuấn nhìn điện thoại, khóe môi hơi cong lên. “Chuyện nên làm mà, em vẫn là vợ của anh” Câu nói này làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi nghẹn ngào,
Cô đã gửi đơn ly hôn cho Diệp Ân Tuấn rất lâu rồi, nhưng mà Diệp Ân Tuấn đều không chịu ký, bây giờ cô cũng không nhất định phải để Diệp Ân. Tuấn ký tên, nhưng mà chuyện này cũng khó mà nhắc lại.
Thẩm Hạ Lan dứt khoát di chuyển chủ đề. “Đã điều tra rõ chuyện của Phương Nguyên chưa?” “Anh ta là người ở nước T, thân phận hiển hách” Tin tức của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan kinh ngạc một hồi lâu.
Nước T là một quốc gia nhỏ, nhưng mà nền kinh tế lại rất phát triển, là một quốc gia mà tất cả các quốc gia khác nóng lòng muốn dựa vào, chỉ cần bọn họ đồng ý, cho dù là quốc gia nào thì cũng sẽ cho bọn họ đặt quyền.
Diệp Ân Tuấn còn nói là thân phận của Phương Nguyên rất hiển hách. Thân phận hiển hách, chỉ cần một câu nói thì Phương Nguyên muốn gì mà không có chứ?
Tại sao lại phải ký hợp đồng với một công ty nhỏ như cô chứ? Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu.
Là do Phương Nguyên nhất thời xúc động, hay là có hứng thú với mình, hoặc là còn có mục đích gì khác? Thẩm Hạ Lan đoán không ra, cũng điều tra không được, cô dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ.
“Cảm ơn anh đã nói cho em biết những thứ này, em sẽ giữ khoảng cách với anh ta, chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu"
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói cái gì thì Thẩm Hạ Lan đã gửi tin nhắn tới. Đôi mắt của anh lập tức dịu dàng hơn rất nhiều. “Ừm”
Một chữ ngắn gọn không đủ để biểu đạt tâm trạng của mình, Diệp Ân Tuấn lại gửi qua một câu: “Chú ý chăm sóc cho mình đó.” “Em biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!