“Em vẫn muốn điều âm, anh muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ đi.”
Thẩm Hạ Lan kéo mái tóc của mình lại, khoác một cái áo ngủ rồi sau đó đi vào trong thư phòng.
Cô không đuổi Diệp Ân Tuấn đi.
Về điểm này, Diệp Ân Tuấn không biết là nên vui hay buồn.
Thẩm Hạ Lan đi vào trong thư phòng, đầu óc lại trống rỗng một mảnh.
Cô suy nghĩ lại từ đầu đến cuối chuyện nghi ngờ Diệp Ân Tuấn ngoại tình, một chút manh mối cũng không có, sau đó cô lại nhớ tới Phương Nguyên.
Một minh tinh tuyến một tại sao lại đột nhiên chú ý đến mình vậy chứ?
Hơn nữa, Diệp Ân Tuấn với Phương Nguyên quen biết nhau à?
Với lại dựa vào cách làm người của Phương Nguyên, vô duyên vô cớ bị người ta đánh, làm sao lại không kêu một tiếng vậy chứ?
Trừ phi anh ta biết ai đánh mình, cũng biết Diệp Ân Tuấn là ai.
Nhưng mà dựa vào thân phận và bối cảnh của Diệp Ân Tuấn, nếu như Phương Nguyên là người bình thường, không truy cứu, ngậm bồ hòn thì cũng là chuyện bình thường.
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển, có làm như thế nào cũng không tìm được một lý do hợp lý.
Nếu như nói Phương Nguyên đối với mình là vừa gặp đã yêu, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không tự luyến như thế, cũng rất không có khả năng, dù sao thì Phương Nguyên đẹp trai, muốn phụ nữ như thế nào mà không có, vậy mà lại thích người phụ nữ có chồng à?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy điểm này rất mơ hồ.
Có lẽ Phương Nguyên quen biết với người phụ nữ trước kia?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan lập tức nhớ ra cái gì đó.
Nếu như suy đoán này được tạo thành, vậy thì mối quan hệ của Phương Nguyên với người phụ nữ kia là như thế nào?
Anh ta chủ động tìm mình là muốn đối phó với Diệp Ân Tuấn?
Hay đơn thuần là muốn báo thù cho người phụ nữ kia?
Lông mày của của Thẩm Hạ Lan cau chặt lại cùng một chỗ.
Cô cầm điện thoại lên gửi cho Lam Tử Thất một tin nhắn.
“Đã ngủ chưa?”
“Vẫn còn chưa, Diệp Ân Tuấn đi chưa vậy?”
Lam Tử Thất tinh nghịch gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!