Thẩm Hạ Lan trào phúng hỏi ngược lại một câu.
Phương Nguyên lập tức lúng túng hơn.
“Không phải.”
“Vậy anh là chồng của tôi?”
Thẩm Hạ Lan hỏi câu này, Phương Nguyên lại càng á khẩu không trả lời được.
“Vậy thì nhìn cái rắm.”
Câu nói này của Thẩm Hạ Lan có chút bực bội và tức giận.
Phương Nguyên ngây ra một lúc.
Trong nhận thức của anh ta, Thẩm Hạ Lan tài trí, cao quý, còn mang theo một loại khí tức ưu nhã, có làm như thế nào anh ta cũng không ngờ tới là Thẩm Hạ Lan có thể nói tục, hơn nữa còn nói với mình.
Thẩm Hạ Lan mới không quan tâm anh ta có suy nghĩ gì về cô, cũng không quan tâm mình trong lòng của anh ta là như thế nào, cô đưa tay kéo cao cổ áo, sau đó khó khăn ngồi dậy, lúc này mới lạnh lùng nhìn Phương Nguyên rồi nói: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết Huy là ai chưa, tại sao anh lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ anh có nhúng tay vào chuyện tôi bị người ta bắt cóc gây tổn thương?”
“Làm sao có thể!”
Phương Nguyên lập tức gấp gáp.
“Tôi tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em.”
Anh ta nói ba chữ tuyệt đối liên tiếp, ngược lại làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy bất ngờ.
“Vậy tại sao anh lại đến đây thăm tôi, hai người chúng ta đâu có thân quen?”
Lời nói ra làm Phương Nguyên lập tức không biết phải trả lời như thế nào.
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan không biết mối quan hệ của mình, mà Diệp Ân Tuấn cũng không cho phép Thẩm Hạ Lan biết những chuyện này, Phương Nguyên còn muốn nói cho Thẩm Hạ Lan nghe. Nhưng mà sau khi trải qua chuyện này, anh ta đột nhiên thay đổi ý định.
Có lẽ là Thẩm Hạ Lan không cần biết cái gì, cứ duy trì trạng thái cuộc sống như hiện tại mới chính là tốt nhất đối với cô.
Sau khi suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu của Phương Nguyên, anh ta thấp giọng nói: “Tôi không thể đến đây thăm em như là một người bạn được à?”
“Tôi với anh không phải là bạn bè.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan quá vô tình.
Phương Nguyên lại không có cách nào trách cô, chỉ có thể cười khổ một tiếng ở trong lòng.
“Được rồi, cứ coi như tôi tự mình đa tình đi có được không, tôi chỉ muốn đến đây xem vết thương của em như thế nào.”
“Sau đó thì sao?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm cho Phương Nguyên không biết phải trả lời như thế nào.
Nói với Thẩm Hạ Lan là anh ta sẽ đòi lại công đạo cho Thẩm Hạ Lan, chỉ sợ là Thẩm Hạ Lan sẽ không tin, có khả năng là còn hoài nghi mình có ý gì đó.
Phương Nguyên đột nhiên cảm thấy mình muốn quan tâm Thẩm Hạ Lan một chút tại sao lại khó như thế?
“Huy là cậu bạn trai từ nhỏ của Nhan Phi, mà Nhan Phi là con gái của bảo mẫu nhà chúng tôi, cô ta muốn đầu quân vào giới giải trí dựa vào mối quan hệ của tôi, nhưng mà bản thân của cô ta lại không xuất thân chính quy, dáng dấp cũng không xuất sắc cho lắm, cho nên vẫn luôn không thể nổi tiếng, cô ta cứ loanh quanh quẩn ở tuyến mười tám. Có một lần cô ta đến tìm tôi cầu tài nguyên, đúng lúc nghe thấy tôi nói một vài chuyện, cô ta đã đồng ý sẽ không nói ra, tôi cũng tin cô ta, nhưng mà cô ta lại liên lạc gặp mặt với Diệp Ân Tuấn.”
Phương Nguyên không trả lời câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, ngược lại còn nhắc tới Nhan Phi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan biết tên của người phụ nữ này, đồng thời cô cảm thấy vô cùng phản cảm đối với cách thức của cô ta.
Nhưng mà chuyện Diệp Ân Tuấn dấu diếm cô có liên quan tới Nhan Phi, bây giờ Phương Nguyên lại còn nói ra, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có thể biết được tin tức gì đó từ chỗ Phương Nguyên.
“Anh nói chuyện gì? Tại sao Nhan Phi lại muốn đến tìm Diệp Ân Tuấn?”
Ánh mắt của Phương Nguyên hơi lóe lên.
“Tôi cũng không biết chuyện này, có lẽ là vì tìm cơ hội.”
Lời nói này của Phương Nguyên rất qua loa, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối không tin tưởng.
“Nếu anh thật sự muốn làm bạn với tôi, tốt nhất nên nói cho tôi biết tại sao anh cũng biết, là bởi vì Nhan Phi này mà thiếu chút nữa tôi đã ly hôn với chồng của mình, cô ta quyến rũ chồng tôi không thành, sau đó tại sao lại chết? Tôi nghĩ chắc là anh biết tất cả mọi chuyện.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Nguyên, nói từng câu từng chữ.
Phương Nguyên cảm thấy vô cùng áp lực.
Chuyện mà Nhan Phi biết đương nhiên là chuyện Thẩm Hạ Lan là em gái ruột của Phương Nguyên, tin tức mà Diệp Ân Tuấn nhận được từ trong miệng của Nhan Phi cũng là cái này, nhưng mà tin tức này đã không thể để cho Thẩm Hạ Lan biết được.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hối hận vì mình đã đường đột đến đây thăm Thẩm Hạ Lan.
Vốn dĩ cho rằng cô là một bông hoa nhỏ yếu đuối, bây giờ lại phát hiện cô chính là hoa mai vàng lạnh lẽo trong mùa đông.
“Nếu như tôi nói không biết, em có tin không?”
Phương Nguyên nhìn Thẩm Hạ Lan, có chút xấu hổ mà cười cười.
“Anh cảm thấy tôi là đồ ngu hả?”
Thẩm Hạ Lan khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!