Đúng lúc này, Phi lại gọi điện thoại tới.
“Sếp Diệp, có tin tức đáng tin, Thẩm Niệm Niệm đã bị mất tích ở nước ngoài.”
“Mất tích là có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy bất ngờ.
Một nhân vật nho nhỏ vừa mới tới nước T, tại sao lại vô duyên vô cớ mất tích vậy chứ?
Phi ở bên kia nhỏ giọng nói: “Không biết nữa, người của chúng ta không thể đến đó, tôi đã mua chuộc một vài tên lưu manh ở bên kia mới có tin tức, trước mắt có chuyện gì xảy ra vẫn còn chưa rõ, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
“Theo sát một chút.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan nghiêng đầu qua, có chút nghi ngờ mà hỏi: “Một nhân vật nhỏ bé tại sao lại mất tích cho chứ, khó trách cô ta lại không đáp lại những lời đánh giá ở trên mạng, hóa ra là thân bất do kỷ, là ý của anh hả?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, trong đôi mắt xẹt qua một ánh sáng không rõ cho lắm.
“Trước tiên em nghỉ ngơi một lát đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Cơn thèm thuốc của anh không lớn như thế, bây giờ bởi vì khoảng thời gian trước chiến tranh lạnh cho nên lại hút một lần nữa, điểm này làm Thâm Hạ Lan cảm thấy buồn bực.
“Bớt hút thuốc đi, nếu như anh hút thuốc bị bệnh rồi đi trước, em sẽ không thủ tiết
cho anh đâu, cái ngày mà anh hạ táng thì em sẽ tìm người kết hôn, đảm bảo
một ngày có đủ chuyện vui chuyện buồn.”
“Lại nói tào lao cái gì đó.”
Diệp Ân Tuấn đưa tay búng một cái ở trên trán của Thẫm Hạ Lan, lực đạo không nặng không nhẹ, trong giọng nói là sự cưng chiều không che giấu được.
Thẩm Hạ Lan để mặc cho anh làm vậy bĩu môi nói: Em nói thật đó, không tin thì anh thử đi."
“Được rồi, anh không hút nữa có được không, anh ra ngoài chuẩn bị nước cho em."
Nếu lúc nãy Thẩm Hạ Lan còn đang hoài nghi anh thì lần này đã hiểu là Diệp Ân Tuấn tìm cớ muốn đi ra ngoài. .
Về phần ra ngoài làm cái gì thì Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà tuyệt đối có liên quan đến chuyện Thẩm Niệm Niệm bị mất tích.
“Đi đi đi đi, đừng có ở đây làm phiền em nữa.”
Thẩm Hạ Lan có chút tùy ý phất phất tay, trực tiếp xoay người lại không nhìn anh nữa, giống như là một đứa nhỏ khó chịu.
Diệp Ân Tuấn không khỏi thấy buồn cười.
“Muốn ăn cái gì, một lát nữa anh mang về cho em.”
“Em muốn ăn anh đó, có được không?”
Thẩm Hạ Lan cố ý đối nghịch với anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!