Nói xong, Phi kéo Lưu Nghệ đến một bên.
Thẩm Hạ Lan luôn biết nhớ nhung có mùi vị gì, đáng tiếc có rất nhiều lúc cô đều sống trong sự nhung nhớ.
Bây giờ cô không muốn ngược đãi bản thân mình nữa.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tô Nam.
Bên kia nghe máy rất nhanh.
“Anh ấy thế nào rồi?”
“Ngất qua hai lần, hiện tại mới tỉnh.
Lời nói của Tô Nam vừa dứt thì đã nghe thấy tiếng gào trầm thấp của Diệp Ân Tuấn.
“Tô Nam, cậu im miệng.”
“Đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
Thẩm Hạ Lan trước giờ luôn biết giọng của Diệp Ân Tuấn rất dễ nghe, nhưng không ngờ lại dễ nghe như vậy, dễ nghe đến nỗi cô vừa nghe thấy thì đã khóc rồi.
Tô Nam trực tiếp ném điện thoại cho Diệp Ân Tuân.
Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng, nói: “Anh không sao, em đừng nghe cậu ta dọa em, em cũng đâu phải không biết, lời của bác sĩ chỉ nên nghe một nửa thôi, bọn họ cứ thích nói chuyện giật gân vậy đó.1 “Diệp Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên gọi một tiếng, mang theo một tia khàn khàn và uỷ khuất, lập tức khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng không chị nổi.
“Sao thế? Ai bắt nạt em à?”
“Em báo cảnh sát bắt ba mẹ nhà họ Thẫm rồi. Em tưởng em sẽ rất vui, nhưng không có, em buồn lắm, em thật muốn nép vào lòng anh, nghe tiếng tim đập của anh. Diệp Ân Tuấn, em cảnh. cáo anh, nếu như anh không tự bảo trọng mình cho tốt, em sẽ không cần anh nữa. Em sẽ đi tìm đàn ông khác, em khiến anh ghen đến chết.”
Thẩm Hạ Lan nói, mà mắt đã ướt nhoà.
Cô thật sự rất nhớ rất nhớ anh.
Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng mà nói: “Nếu như mình không xuống tay được, thì em cứ giao cho Phi, để cậu ta làm, không cần phải ngược đãi mình. Em biết đó, em như vậy anh rất đau lòng.”
“Đau lòng thì đau lòng đi. Đau lòng dù gì cũng tốt hơn anh đau thần kinh.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện như vậy, Diệp Ân Tuấn không biết nên tiếp lời thế nào nữa.
“Bệnh đau thần kinh của anh thật sự không sao hết.”
“Đúng, không sao hết, không sao hết mà đau đến ngất đi, không sao hết mà khiến Tô Nam phải vứt người vợ mang thai của mình lại mà chạy qua đó, Diệp Ân Tuấn, anh có phải cảm thấy em là con nít, có thể để anh tuỳ ý gạt không?”
Khẩu khí Thẩm Hạ Lan dữ dằn, quả thực khiến Diệp Ân Tuấn không nói nên lời.
“Nói chuyện đi chứ.”
“Đang nghĩ xem nói thế nào để em không giận.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!