Trong nhà xuất hiện thứ này chắc là thủ bút của Diệp Ân Tuấn rồi?
Dù sao ngoài anh ra không có ai biết thứ này.
Cũng tức là nói trước khi Diệp Ân Tuấn rời khỏi Hải Thành thì đã biết Vu Linh có vấn đề rồi sao?
Hay là nói anh đã sớm nghi ngờ Vu Linh rồi?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng lần nữa khẳng định, Diệp Ân Tuấn lần này bị người khác mưu hại anh thật sự là tương kế tựu kế rồi.
Nghĩ đến đây, trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
“Có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bà ta gửi tin nhắn gì hoặc gọi điện nói cái gì không?”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì liếc nhìn vị trí của phòng bếp.
Vị trí Vu Linh đứng là quay lưng với bọn họ, cho nên bà ta gọi điện cũng được, gửi tin nhắn cũng thế, đều sẽ không để đám Thẩm Hạ Lan nhìn thấy.
Cũng thật là thận trọng.
Lưu Nghệ thấp giọng nói: “Có thể nhìn thấy tin nhắn bà ta gửi, nhưng nếu là gọi điện thì cần thao tác máy tính.
“Xem trước là gì rồi nói tiếp.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời thì Lưu Nghệ đã mở hệ thống của máy chặn ra, còn rất nhanh đã khóa chặt số điện thoại của Vu Linh.
“Mợ chủ, là tin nhắn messenger.”
“Viết cái gì?”
“Bảo người ở ngoài vây nhà tổ nhà họ Diệp lại, chờ đợi mệnh lệnh.”
Lời của Lưu Nghệ khiến Thẩm Hạ Lan có chút cười lạnh.
Vu Linh này xem ra là định xé rách mặt với cô rồi.
Cũng đúng.
Tử sau khi được cô đưa đến bệnh viện thì chỉ có một mình cô trở về, mà Triệu Ninh ra ngoài mua đồ mãi đến giờ vẫn chưa về, Vu Linh là một người thông minh, tự nhiên sẽ nghĩ đến cái gì, nhưng điều khiến Thẩm Hạ Lan lạnh lòng là Vu Linh không nhắc một từ, không hỏi một câu nào về tình hình của Tử.
Bà ta không phải là mẹ của Tử sao?
Không phải là nói vì Tử có thể làm bất cứ chuyện gì hay sao?
Bây giờ tại sao lại điềm tĩnh như vậy?
Vậy chỉ có một khả năng, đó chính là bà ta đã túm được điểm yếu của Thẩm Hạ Lan cô, biết Thẩm Hạ Lan sẽ không làm gì Tử, cho nên mới không thèm kiêng kỵ như vậy.
Thật sự là ngựa hiền được người cưỡi, người hiền bị người bắt nạt.
Thẩm Hạ Lan cảm thán trong lòng, thấp giọng nói với Lưu Nghệ: “Gửi tin nhắn cho người của chúng ta, kêu bọn họ vây người bên ngoài của Vu Linh lại rồi chờ lệnh.”
“Được! Ý của bên lão thủ trưởng là chỉ cần cô cần bất kỳ cái gì, bên phía lão thủ trưởng sẽ giúp đỡ không điều kiện.”
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi nhếch lên.
Ông ngoại này của cô thật sự là khiến người ta ấm lòng.
“Tạm thời không cần, người của chúng ta có thể xử lý rồi.”
Lưu Nghệ vội gửi mệnh lệnh.
Vu Linh sau khi gửi tin nhắn đi thì liếc nhìn về phía phòng khách, phát hiện Thẩm Hạ Lan lười nhác dựa vào ghế sô pha xem chương trình tạp kỹ, lúc cười lúc lại tức giận thì không khỏi có hơi băn khoăn.
Cô thật sự không biết những việc của bà ta sao? Hay là giả bộ?
Nếu là giả bộ, Vu Linh không thể không thừa nhận, chỉ sự trầm ổn này đã bỏ qua Tử mấy trăm con phố rồi.
Mắt của bà ta vụt qua một tia sáng, sau đó nhanh chóng lấy ra một gói bột từ trong túi trực tiếp đổ vào trong canh vịt già đang nấu trong nồi.
Tất cả đều làm không tiếng động.
Vu Linh sau khi làm mọi chuyện, lại nấu vài món, sau đó mới cười rồi nói: “Hạ Lan, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
“Cháu biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó đi vào phòng ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!