Thẩm Hạ Lan trước kia từng cảm thấy có chút áy náy với Dư Dương, nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy như vậy nữa.
Người đàn ông này không đáng để mẹ cô yêu!
Một người đàn ông có thể đối phó với một đứa trẻ bốn tuổi có thể yêu đến mức nào?
Thẩm Hạ Lan lạnh giọng nói: “Không cần dạy anh làm thế nào chứ. Dư Sinh là danh nhân trong giới giáo dục, sau khi sự việc của Trương Nhu nổ ra, ông ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp khắc phục, thậm chí không tiếc bỏ rơi quân cờ Trương Nhu này, cho nên nhiệm vụ của anh là tìm xem ông ta có những trò xấu gì, vạch trần tất cả, nếu không kéo được Dư Sinh này xuống nước, anh cũng đừng làm nữa.”
“Được, Mợ chủ.”
Phi cảm hơi thấy áp lực như núi.
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại xong có chút không thoải mái.
Cô cũng sẽ nhớ Tiêu Ái.
Cuộc đời của Tiêu Ái thật sự rất thăng trầm, có lẽ mẹ cô cũng không ngờ rằng sau khi bà qua đời lại có những hỗn loạn như vậy.
Thẩm Hạ Lan thở dài, đi tới phòng của Diệp Nghê Nghê canh chừng.
Diệp Nghê Nghê vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Hạ Lan canh một hồi lại ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Diệp Nghê Nghê bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối om, con bé không ngừng gọi Mẹ, gọi đến mức tim cô đau nhói.
Cô muốn ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng, nhưng tay lại xuyên qua người Diệp Nghê Nghê, không chạm tới được con bé.
Cô chỉ có thể nhìn Diệp Nghê Nghê khóc, sợ hãi, cuối cùng cuộn mình trong góc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không! Nghê Nghê!
Thẩm Hạ Lan chợt tỉnh dậy.
Mồ hôi lạnh thấm vào lưng, vết thương tuy đau nhưng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Thẩm Hạ Lan cúi đầu, nhìn thấy quần áo trên người đã thay thành đồ ngủ, mà cô lại đang nằm trên giường.
Tình huống gì thế này?
Ai đưa cô lên giường?
Cô không phải ở phòng Nghê Nghê sao?
Thẩm Hạ Lan đầu óc có chút không hiểu được.
Cô nhanh chóng rời khỏi giường, một suy đoán thoáng qua trong đầu cô.
Thẩm Hạ Lan không thèm đi giày, trực tiếp chạy ra ngoài.
Cô đến phòng của Nghê Nghê nhìn một lượt.
Nghê Nghê còn đang ngủ say, chẳng qua cái bát trên bàn còn thừa lại cháo kê, rõ ràng đã nguội lạnh.
Nói cách khác, Nghê Nghê ăn xong lại đi ngủ.
Là má Hoàng sao?
Thẩm Hạ Lan không cảm thấy má Hoàng có đủ sức mà ôm mình trở về phòng ngủ.
Đôi mắt cô hơi ươn ướt, gần như điên cuồng chạy về phía phòng làm việc.
Đèn trong phòng làm việc đang sáng.
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ cảm thấy ánh sáng này ấm áp đến vậy, toàn bộ tế bào, máu của cô như đang sôi sục trong hơi ấm.
Cô nhanh chóng chạy tới, mạnh mẽ mở cửa, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên ghế, đang họp video.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!