“Cô cũng là nữ đó, có được không hả?”
Tống Dật Hiên bó tay rồi.
“Vậy thì không giống, em là vợ tương lai của anh, em có nhìn đi nữa cũng là chuyện hiển nhiên.”
Sự tự tin này của Hồ Ngọc Duyên khiến khóe môi của Tống Dật Hiên co rút.
“Tôi nói là đời này tôi không có dự định kết hôn, cô cũng đừng có lãng phí thời gian ở trên người của tôi nữa, có được không hả?”
“Em không đó, đời này của em chỉ ỷ lại vào anh thôi. Em mặc kệ, anh đều đã thấy của em hết rồi, anh không cưới thì em gả cho ai đây?”
Lượng tin tức trong lời nói này của Hồ Ngọc Duyên quá lớn, trong lúc nhất thời làm cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đứng ở bên ngoài đều ngây ngẩn cả người.
Có chuyện gì vậy?
Tống Dật Hiên lại rối rắm.
“Tôi đã nói chuyện đó là chuyện ngoài ý muốn.”
“Em mặc kệ! Dù sao thì anh cũng đã nhìn thấy của em hết rồi, em lớn như vậy, ngoại trừ mẹ của em thì chưa có người nào nhìn thấy thân thể của em đâu, anh phải chịu trách nhiệm.”
Hồ Ngọc Duyên không chịu buông tha.
Tống Dật Hiên cảm thấy đau đầu.
“Đầu của tôi đau quá.”
“Đợi em đi tìm bác sĩ cho anh.”
Hồ Ngọc Duyên nói xong rồi lại muốn đi tìm y tá, lại bị Tống Dật Hiên cầm tay lại rồi nói: “Cô đừng có lắc lư ở trước mặt tôi thì tôi sẽ hết đau.”
“Ai nha, anh lại đụng vào người ta, còn nói là không có ý gì với người ta nữa.”
Trên mặt của Hồ Ngọc Duyên xuất hiện
một vòng đỏ ửng, lập tức dọa Tống Dật Hiên vội vàng buông tay ra.
“Trời đất ơi, mau cho người đến đây bắt cái tên yêu nghiệt này lại giúp tôi đi.”
Tống Dật Hiên vẫn cảm thấy mình yêu nghiệt lắm rồi, bây giờ gặp phải Hồ Ngọc Duyên thì mới phát hiện đạo hạnh của mình quá cạn.
Hồ Ngọc Duyên cười vô cùng vui vẻ.
“Ngọc hoàng đại đế, thần tiên gì đó ở trên trời đều rất bận rộn, không quan tâm đến chuyện thế gian đầu, cho nên anh vẫn nên bắt giữ em đi."
Nói xong, cô ta cúi đầu xuống hôn bẹp một cái lên trên mặt của Tông Dật Hiên.
Tống Dật Hiên giật mình, một giây sau lập tức gào lên.
“Hồ Ngọc Duyên, cô lại chiếm tiện nghi của tôi, rốt cuộc là ai ăn đậu hũ ai hả?”
“Anh lại nói lớn tiếng một chút, làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy, vậy thì không có ai tranh giành anh với em nữa.”
Lần này Tống Dật Hiên hoàn toàn không lên tiếng.
Anh ta sắp ngất đến nơi rồi.
“Hồ Ngọc Duyên, coi như tôi cầu xin cô đi, để tôi yên tĩnh một chút.”
Tống Dật Hiên nói không được sự chua xót ở trong lòng.
Anh ta thật sự là bệnh nhân hả.
“Cũng không nói gì nữa, anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên làm khóe miệng của Tống Dật Hiên co rút.
“Ý của tôi là cô có thể tạm thời đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi được không?”
“Không thể, em là do em họ của anh kêu ở lại chăm sóc cho anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!