“Em họ về rồi hả? Bác sĩ nói như thế nào, Tống Dật Hiên nhà chúng ta sẽ không bị liệt nằm ở trên giường đó chứ?”
Hồ Ngọc Duyên lập tức đánh gãy lời của Thẩm Hạ Lan.
Nói đùa.
Nếu như để Tống Dật Hiên biết mình lấy Thẩm Hạ Lan ra làm lá chắn, sau này sẽ còn cho mình có sắc mặt tốt để nhìn nữa à?
Hồ Ngọc Duyên vừa hỏi vừa chớp chớp mắt với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mà cảm thấy đau cả mắt.
Ngẩng đầu lên, Tống Dật Hiên đang nhìn mình, mặc dù thiếu đi một tia nhiệt tình nhưng mà vẫn rất ấm áp.
“Sao em lại đến đây?”
“Chuyện lớn như vậy, em không đến thì ai ký tên cho anh làm phẫu thuật đây?”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Đừng có nói chuyện với con gái nhà người ta tuyệt tình như thế.”
Hồ Ngọc Duyên thấy Thẩm Hạ Lan nói chuyện cho mình, lập tức chạy tới trước mặt của Tống Dật Hiên rồi nói: “Xem đi, em đều đã nói là em họ của anh kêu em đến đây rồi.”
Nói chuyện đắc ý tới cỡ nào.
Thẩm Hạ Lan đều đã nói như vậy, đương nhiên Tống Dật Hiên không tiện nói gì nữa.
Anh ta ho khan một tiếng rồi nói: “Không sao đâu, chỉ là một tai nạn giao thông nhỏ mà thôi, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe rồi.”
“Tai nạn giao thông nhỏ mà còn cần Quốc Tế Nhất Đao làm phẫu thuật cho hả? Tai nạn giao thông của anh cũng đủ nhỏ đó chứ, Tống Dật Hiên, em xin anh luôn đó, ngày lễ ngày tết anh có thể sống yên ổn một chút được không? Anh nói là anh muốn ra nước ngoài du lịch, không ai ngăn cản anh, nhưng mà anh lại trở về với bộ dạng này, anh có dự định để người ta ăn tết nhất không vậy?”
Thẩm Hạ Lan nói lời này làm mặt của Tống Dật Hiên có hơi nóng lên.
“Anh không muốn để em lo lắng.”
“Vậy cũng được, tìm một người phụ nữ sống cho thật tốt đi, thành thành thật thật ở lại Hải Thành, đừng có đi lung tung. Trong khoảng thời gian ngắn này không gặp nhau, anh có năng lực quá đó chứ, liên tiếp mang về hai người phụ nữ? Sao vậy, anh còn muốn trái ôm phải ấp nữa hả?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Tống Dật Hiên nghẹn lời.
“Cái gì mà hai người phụ nữ? Nào có hai người phụ nữ?”
“Từ Hiền Trang, là do cô ta đã thông báo cho em, em mới biết được anh nhập viện.”
Tống Dật Hiên híp mắt lại suy nghĩ, cũng không nhớ tới Từ Hiền Trang là ai.
Hồ Ngọc Duyên lạnh nhạt nói: “Chính là sinh viên đại học mà anh đã từng giúp đỡ đó, cũng không biết anh nghĩ như thế nào, đã là sinh viên đại học rồi mà vẫn còn cần giúp đỡ à, cô ta có thời gian và sức lực để làm việc bán thời gian nuôi sống chính mình mà.”
Bị Hồ Ngọc Duyên nhắc nhở như vậy, lúc này Tống Dật Hiên mới nhớ ra.
“Anh không quen cô ta.”
“Không quen mà người ta lại có số điện thoại của anh, không quen mà anh xảy ra tai nạn giao thông, cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi lại là gọi cho cô ta? Tống Dật Hiên, mong anh sau này có thêm chút đầu óc được không hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!