Phòng làm việc của Hạ Tử Thu cũng giống như Hạ Tử Thu, tràn đầy sát khí, mang đến cho người ta cảm giác áp bức, nhưng trên bàn làm việc của anh ta lại có một bức ảnh nhóm, cô gái bên trong đang cười rạng rỡ động lòng người, lại mãi mãi chỉ có thể dừng lại trong bức ảnh đó.
Diệp Ân Tuấn cầm lên bức ảnh, trong lòng có chút nặng nề. Cung Tuyết Dương đâu phải là chiến hữu duy nhất mất đi trong nhiệm vụ gián điệp? Nhưng có thể đối cô thâm tình như vậy chỉ có Hạ Tử Thu. Nghe nói ba mẹ của Cung Tuyết Dương đã buông xuống sự hy sinh của cô rồi, thậm chí bây giờ còn vì danh tiếng của Hạ Tử Thu mà giữ khoảng cách với Hạ Tử Thu, không cho phép cúng tế Cung Tuyết Dương.
Từng là phi công kiêu hãnh nhất của quân khu, giờ đây lại không thể vào nghĩa trang liệt sĩ hay tỏ lòng kính trọng với người con gái mình yêu, loại đau khổ này trước kia Diệp Ân Tuấn không hiểu, bây giờ sau khi trải qua cái chết của Thẩm Hạ Lan trong biển lửa, anh mới thấu hiểu nỗi đau thấu tận tâm can này.
(1
Bản thân năm năm trước không dám nhớ lại nữa.
Suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa. “Diệp đại ca”
Tiết Chí Thanh gõ cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang cầm trong tay bức ảnh của Cung Tuyết Dương và Hạ Tử Thu, liền nói nhỏ: “Diệp đại ca, đại ca chúng tôi không thích người khác đụng vào bức ảnh này. Có một anh em từng động vào bị đại ca chặt mất hai tay."
“Vậy thì nói cho Hạ Tử Thu biết, tôi sờ rồi, thử xem anh ta có chặt tay tôi không?
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, Tiết Chí Thanh đột nhiên rùng mình một cái.
“Xin lỗi, Diệp đại ca, chính tôi vượt giới hạn”
“Không sao, anh là người của Hạ Tử Thu, canh giữ đồ vật cho anh ta không có gì sai? Diệp Ân Tuấn để bức ảnh xuống, quay đầu nhìn Tiết Chí Thanh, Anh không biết đánh giá người này như thế nào, nhưng là người mà Hạ Tử Thu có thể tin tưởng nên chắc không sao.
“Tôi tìm anh đến vì có chuyện muốn giao cho anh.”
“Diệp đại ca cứ nói” Tiết Chí Thanh vội vàng đứng lên.
Từ từ chất của những người này, có thể thấy Hạ Tử Thu huấn luyện bọn họ theo yêu cầu của đặc chủng binh, nếu bọn họ là cánh tay phải tay trái của Hạ Tử Thu thì không sao, lỡ như có người phản bội thì sẽ là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn.
Diệp Ân Tuấn không biết tại sao mình lại nghĩ như thế, nhưng anh nhẹ nói: “Đưa Thẩm Niệm Niệm đến bệnh viện quân khu điều trị, sau đó giao cho cảnh sát xử lý tội ác của cô ta. Còn Thẩm Niệm Niệm bị suy thận. Đem chuyện cô ta bị suy thận nói cho ba mẹ nhà họ Thẩm. Có thể làm được không?"
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!