Nhưng Tống Đình lại mỉm cười và nói: “Mợ chủ, có thể cô thật sự không hiểu sếp Diệp. Lúc đó Sở Anh Lạc tự xưng mình là bạn gái anh ấy nhưng anh ấy không trả lời, khiến người ngoài hiểu lầm là đã ngầm thừa nhận. Nhưng chẳng qua là anh ấy lười không muốn giải thích. Nhưng sau khi sếp Diệp nhìn thấy cô thì đã có cảm giác khác. Lúc đó phải chọn lựa giữa cô và Sở Anh Lạc, anh ấy cũng thấy cho dù có xảy ra quan hệ đi chăng nữa thì xảy ra với cô cũng tốt hơn so với Sở Anh Lạc. Vậy nên chuyện uống rượu là không thể tránh được nhưng ý của sếp Diệp là đưa ly đó cho cô uống.”
Tự nhiên Thẩm Hạ Lan không nói được gì.
Chẳng trách đến thím Trương, Tống Khinh Dao hay cả Sở Anh Lạc cũng không rõ vì sao ly rượu được thêm thuốc lại rơi vào tay của cô, hóa ra là do bàn tay của Diệp Ân Tuấn.
Anh ra tay, nhưng ai có thể nghĩ được anh cũng tính kế luôn chính mình?
“Nếu cậu đã nói ấn tượng đầu tiên của Diệp Ân Tuấn về tôi khá tốt, vậy tại sao ba năm sau khi kết hôn anh ấy đều không quan tâm đến tôi?”
“Mợ chủ, cô nói thật lòng đi, sau khi sếp Diệp kết hôn, mặc dù anh ấy không nhiệt tình với cô, nhưng cô từng nghe thấy một tin đồn nào về anh ấy không? Anh ấy có đối xử nhiệt tình với người phụ nữ nào không? Trước khi cô xảy ra chuyện, sếp Diệp cảm thấy chung sống với cô thoải mái, không mệt mỏi nên cứ tiếp tục làm theo tính cách của mình. Nhưng mỗi lần đến sinh nhật cô, hay là những ngày lễ quan trọng, có phải anh ấy luôn chuẩn bị quà cho cô không? Chuyện này với anh ấy mà nói là một việc không thường xuyên xảy ra. Chỉ là sếp vẫn chưa học được cách để yêu người khác, để làm một người chồng chuẩn mực.”
Câu nói của Tống Đình làm Thẩm Hạ Lan trở nên trầm tư.
Đúng là như vậy, trong ba năm mới kết hôn, mặc dù Diệp Ân Tuấn không nhiệt tình, tình cảm với cô nhưng lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của cô. Ba mẹ nhà họ Thẩm tức giận vì cô làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy nên cắt đứt quan hệ với cô. Sau khi chịu ấm ức, cô thích trốn một mình ở ban công khóc thầm. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần cô tâm trạng không tốt, đi ra ban công thì đều thấy ở đó có một miếng bánh ngọt.
Cô tưởng rằng đó là do thím Trương hoặc người giúp việc đem lên cho cô nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ là Diệp Ân Tuấn chuẩn bị cho cô.
Anh vẫn luôn quan tâm đến cô chỉ là không giỏi thể hiện ra ngoài, cảm thấy cuộc sống bình thản, lặng lẽ như vậy cũng khá tốt nhưng không ngờ năm năm trước khi Sở Anh Lạc về nước thì mọi chuyện không giống vậy nữa.
Thẩm Hạ Lan chìm vào trong hồi ức, đến Tống Đình cúp điện thoại lúc nào cô cũng không biết.
Đến khi cô hoàn hồn lại thì mới biết điện thoại đã cúp rồi.
Khóe môi Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.
Diệp Ân Tuấn ơi là Diệp Ân Tuấn, anh cũng không phải là một người trong ngoài bất nhất nhỉ?
Thẩm Hạ Lan cười hạnh phúc, cô gọi điện thoại cho Trương Vũ, bảo anh ta thông báo cho những người khác của Ám Dạ giúp đỡ Tống Đình một chút, tiện thể hỏi chuyện sách cổ.
Trương Vũ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Hạ Lan nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của Trương Vũ, trong lòng không khỏi nấc lên một cái.
Trương Vũ dừng lại một chút rồi nói: “Mợ chủ, quyển sách cổ đã tìm thấy trong từ đường rồi.”
Nghe thấy thông tin này, Thẩm Hạ Lan vô cùng vui mừng.
“Vậy sao? Vậy bao giờ anh quay lại?”
“Tạm thời tôi không thể về được.”
Giọng nói của Trương Vũ hơi trầm thấp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!