"Tớ cũng thế."
Lời nói của Diệp Tranh khiến Diệp Minh Triết có chút sững sờ.
"Cậu không phải là bị ép sao?"
"Trước đây là như vậy, nhưng bây giờ thực sự thích y học, cũng có động lực để trở thành một bác sĩ giỏi. Minh Triết, cậu đã chọn gia nhập quân đội, và nhiệm vụ của cậu là bảo vệ gia đình và đất nước. Trước đây tớ không biết mình phải làm gì, nghĩ cậu tòng quân rồi, tớ thay cậu chống đỡ tập đoàn của nhà họ Diệp, tốt xấu gì cũng có thể khiến ba mẹ không quá lao lực. Nhưng sau khi đến Châu Phi, tớ mới biết, cuộc đời mà tớ muốn là thế nào, người ở đây quá cần bác sĩ.”
Đáy mắt Diệp Tranh có chút đau.
“cậu đừng nói với tớ cậu muốn ở lại Châu Phi hành y nha?”
Diệp Minh Triết nhíu mày thật chặt.
Nếu Diệp Tranh thực sự ở lại Châu Phi, liệu có còn nhìn thấy được không?
Trở thành người da đen?
Cậu bé mới nghĩ ra cảnh này, không khỏi rùng mình một cái.
Diệp Tranh lắc đầu nói: “Hành nghề y không nhất thiết phải ở đây, tin rằng vẫn còn nhiều nơi trên thế giới cần bác sĩ. Trước đây không cảm thấy cứu người thương tật có gì tốt, nhưng trong khoảng thời gian theo sư phụ, thật sự đã học được rất nhiều thứ.”
“Trương Linh tẩy não cậu khá thành công đó. Không nói cái này nữa, chơi ván game không?”
Diệp Minh Triết lấy điện thoại di động ra.
Diệp Tranh có chút chán nản nói: "Game cậu tự tạo thì thôi bỏ đi, chơi không lại cậu.”
"Gần đây không có tâm trạng đó, chơi Vương Gỉa đi.”
Lời nói của Diệp Minh Triết khiến Diệp Tranh thở phào nhẹ nhõm.
Cậu biết tâm trạng của Diệp Minh Triết không tốt lắm, xoa dịu cậu bé lúc này là lựa chọn tốt nhất.
Hai nhóc lấy điện thoại ra và bắt đầu trò chơi.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi vào nhìn thấy hai nhóc chơi vui vẻ, cũng không có làm phiền, cô cảm thấy Diệp Minh Triết bây giờ mới giống một đứa con nít.
Cô chậm rãi lùi ra ngoài.
Người bên dưới nói Mạc Nhiên tỉnh rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!