Thấy Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại di động lên trò chuyện, Diệp Ân Tuấn biết là bình thường cô nói chuyện với bọn người Bạch Tử Đồng.
Như thế này mới đúng.
Nếu là tứ thiếu Hải Thành, dựa vào cái gì mà lại để một mình anh mặc đồ nữ?
Vui vẻ một mình không bằng vui chung có đúng không?
Diệp Ân Tuấn lấy laptop ra bắt đầu đặt hàng những thứ cần dùng cho ngày mai.
Hai người ngồi ở trên ghế sa lông nói chuyện phím, thỉnh thoảng cười khúc khích, một người cầm laptop có vẻ như là đang làm việc, không khí hài hòa như thế làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt một cái liền đến giờ cơm trưa.
Thẩm Hạ Lan nhớ ngày hôm nay là sinh nhật của Diệp Ân Tuấn, cô đứng dậy muốn đi làm vài món, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Không cần làm đâu, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Không phải ở đây không có ai khác hả?”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Nơi này không có người khác, chúng ta có thể đi đến thị trấn ở bên cạnh ăn.”
“Đi bằng cách nào?”
“Đi tàu qua đó.”
Nghe thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có chút hưng phấn.
“Ở bên ngoài còn có tuyết rơi.”
“Không có vấn đề gì.”
Diệp Ân Tuấn kêu Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng thay một bộ quần áo dày hơn, mình cũng mặc áo khoác dày vào.
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bên bờ biển có cano.
“Đây là phương tiện giao thông đi ra ngoài hả?”
“Đúng vậy.”
Diệp Ân Tuấn bước lên canô, sau đó lại đỡ Thẩm Hạ Lan lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!