Lần này hao tổn sức lực dữ dội, cô dễ dàng mệt mỏi rã rời chính là triệu chứng rõ ràng nhất.
Thẩm Hạ Lan cũng biết tình huống lúc này có chút nguy hiểm, nhưng mà cô lại không mở mắt ra nổi, cộng thêm tiếng nói từ tính của Diệp Ân Tuấn vang lên ở bên tai làm cho cô càng buồn ngủ hơn nữa.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào trong xe.
Trương Linh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan được quấn như là một con tằm ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn, không khỏi hỏi: “Cô ấy sao vậy?”
“Sau khi sinh non, sức khỏe không được bảo dưỡng tốt, vẫn luôn dễ dàng mệt mỏi, bây giờ căn bản không thể thức dậy nổi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không giấu Trương Linh.
Trương Linh khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Tôi nghe nói là sách cổ của nhà họ Trương đã được các người tìm được.”
“Ừm.”
Trương Linh là người của nhà họ Trương, biết được chuyện sách cổ cũng không có gì bất ngờ, Diệp Ân Tuấn không giấu giếm bà ta, thoải mái thừa nhận.
“Một lát nữa cho tôi mượn xe đi, nói không chừng tôi có thể tìm được biện pháp để thân thể của cô ấy dễ chịu hơn, nhưng mà tạm thời đừng muốn có con.”
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn lướt qua một tia sáng.
“Tôi đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, đời này sẽ không để cho cô ấy chịu khổ nữa.”
Lời này làm Trương Linh hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn Diệp Ân Tuấn cũng nhiều hơn một tia ấm áp.
“Đi thôi.”
Bà ta khởi động xe.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt.
Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng chép chép miệng, rốt cuộc vẫn không chống cự được cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi một lần nữa.
Xe chạy ở lối đi bộ, tốc độ rất nhanh.
Mắt thấy sắp rời khỏi đường biên giới, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trùng xuống, bởi vì phía trước có chướng ngại vật do con người bố trí ở trên đường, đèn báo hiệu lấp lóe làm trái tim của anh lập tức bị nhấc lên.
Diệp Ân Tuấn bất giác ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
Lông mày của Trương Linh cũng nhíu chặt lại.
Tốc độ lái xe chậm lại, nhìn ánh đèn lúc sáng lúc tối ở phía trước, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Mắt thấy xe sắp đến rào chắn ở trên đường phía trước, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng cảnh báo.
“Ở bên kia bắt được kẻ ác rồi, nhanh chóng đến chi viện.”
Từ một nơi không xa truyền đến âm thanh để những người trước mắt nhanh chóng di chuyển qua bên kia.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn và Trương Linh lập tức được thả lỏng, Trương Linh đạp chân ga, trực tiếp tông vào rào chắn.
Sau khi rời khỏi nước T, đã xem như không có nguy hiểm.
Trương Linh lập tức đưa bọn họ đến ngoại cảnh, đồng thời đã có máy bay trực thăng đang chờ đó.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Tiêu Nguyệt ở phía xa xa.
Lông mày của anh hơi nhíu lại, nhưng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!