Diệp Ân Tuấn nhìn thấy tinh thần của Thẩm Hạ Lan vẫn còn có chút uể oải, không khỏi đau lòng.
Thẩm Hạ Lan dựa ở trên vai của anh, thấp giọng nói: “Thật đáng tiếc, em còn dự định trở về Tuấn Lang Đào Nguyên Cư xem một chút.”
“Lần sau đi, dù sao cũng chạy không được.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vô cùng dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hai mắt của mình không thể mở ra nổi.
Đầu của cô nặng nề, mơ mơ màng màng nói: “Hình như là em nhớ tới một chuyện.”
“Hửm?"
“Trong năm năm em không ở bên cạnh anh, nghe nói anh đã vì em mà xây dựng một khu rừng riêng, em còn chưa đi đến đó xem thử.”
Thẩm Hạ Lan nói xong rồi cũng ngủ thiếp đi, tốc độ ngủ như thế này làm cho Diệp Ân Tuấn có chút ghen tị.
Khóe môi của anh khẽ cong lên, thấp giọng nói: “Sẽ có cơ hội.”
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi.
Máy bay bay mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến sân bay Hải Thành.
Thẩm Hạ Lan ngáp một cái rồi tỉnh lại, thời gian rất chính xác.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em còn biết tỉnh nữa à?”
“Ừm, đói bụng quá, đúng lúc ra ngoài tìm gì đó ăn thôi.”
Hiện tại Thẩm Hạ Lan như thế này rất giống với Diệp Nghê Nghê.
Giữa hàng lông mày của Diệp Ân Tuấn là sự cưng chiều.
Máy bay của hai người hạ cánh, rời khỏi sân bay từ lối đi đặc biệt, ban đầu dự định tìm một quán ăn ở kế bên ăn chút gì đó, lại nghe thấy có một giọng nữ quen thuộc truyền đến.
“Hạ Lan, sếp Diệp, hai người đi đâu trở về vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên.
Ngày hôm nay Hồ Ngọc Duyên một bộ trang phục chuyên nghiệp gọn gàng, mang đến cho người ta một loại cảm giác phụ nữ mạnh mẽ.
“Chị dâu, chị đây là..."
“Đến đây đón khách, không ngờ tới là gặp hai người ở đây, đi ra ngoài du lịch hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!