“Em muốn đi ra ngoài” Cô chu môi lên, có chút uất ức nói. Diệp Ân Tuấn kinh ngạc nói: “Vậy thì đi ra ngoài đi, cũng không ai lập kết giới không cho em đi ra ngoài cả?”
Anh hiếm khi hài hước, lại chọc cho Thẩm Hạ Lan tức chết.
“Anh bế em lên lầu trước, em không muốn phải gặp người khác nữa!”
Thẩm Hạ Lan quả thật muốn khóc. Lúc này Diệp Ân Tuấn mới ý thức được Thẩm Hạ Lan khó chịu.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Anh đừng quan tâm, anh bế em hay không?”
“Em vừa rồi còn nói, con ở nhà không cho anh đụng vào em!” Diệp Ân Tuấn nói lời này làm Thẩm Hạ Lan bị nghẹn một cái.
“Được, Diệp Ân Tuấn đêm nay anh bắt đầu ngủ sofa đi!”
Cơ thể vội vàng đẩy anh ra. Không phải chỉ là mất mặt sao. Cô cũng mất hết rồi. Thẩm Hạ Lan giận đùng đùng đi qua phòng khách, đi thẳng lên lầu. Cô đi đường mang theo gió, Diệp Tranh muốn bỏ qua cũng khó.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngơ ngác. “Đây là làm sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh.
Diệp Tranh đương nhiên không thể nói cho Diệp Ân Tuấn là vì mình nói đến vấn đề kinh nguyệt của phụ nữ, vội vàng nói: “Có phải mẹ gần đây có chút mệt mỏi? Có chút mất cân đối Hormone?"
“Ừm?”
Diệp Ân Tuấn một đầu sương mù.
Diệp Tranh lập tức vội vàng đứng dậy nói: “Cái đó ba à, ba có thể gọi điện thoại cho chú Tô Nam, hỏi xem cơ thể mẹ điều trị thế nào rồi.”
"À đúng. Phải hỏi một chút”
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu.
Diệp Tranh nhân cơ hội cầm sách y vào phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp gọi điện thoại Tô Nam, điện thoại của Trạm Dực đã gọi đến.
“Đã về rồi?” “Ừm, đã về rồi.”
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu. “Đến quân khu một chuyến, có việc gấp.” Trạm Dực nói xong cúp điện thoại, giọng điệu không quá tốt.
Diệp Ân Tuấn cũng không biết Trạm Dực tìm mình có chuyện gì, nhưng mà nghe giọng điệu giống như là rất khó giải quyết, anh nhìn lên lầu, không thể không đi lên được.
“Hạ Lan"
Anh muốn mở cửa, mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đã khóa trái cửa. Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi nhớ đến ánh mắt hai người con trai nhìn mình.
Hu hu!
Không sống được.
Thế mà cái tên đầu sỏ này một chút tự giác cũng không có. Bây giờ nghe thấy giọng Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan trực tiếp rầu rĩ nói: “Không muốn ăn cơm, không muốn ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô có vẻ trẻ con như vậy, không khỏi cười nói: “Được, không nghe, anh đến quân khu một chuyển, nếu giữa trưa không về được
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!