Cục Cưng Có Chiêu
CHƯƠNG 150: DIỆP ANH TUẤN THẬT SỰ GIỎI KHÔNG ĐƯỢC TỰ NHIÊN
“Kêu cái gì mà kêu? Câm miệng!”
Cách cánh cửa phòng, bảo vệ gõ vào cửa, tiếng gậy làm Sở Anh Lạc vô thức co rúm người lại, sau đó vội vàng rúc vào trong lòng Tống Khinh Dao.
“Mẹ, mẹ cứu con, mẹ cứu con đi! Mẹ mau cứu con ra ngoài đi!”
Tống Khinh Dao rất đau lòng khi thấy dáng vẻ này của Sở Anh Lạc.
Bà ta khẽ nói: “Con nghe mẹ đi, ở đây có một chai thuốc có thể khiến tinh thần của con tạm thời thất thường. Khoảng tám giờ sáng mai sẽ có bác sĩ tới kiểm tra cho con. Nhớ kỹ, con phải uống trước đó nửa giờ. Thuốc này chỉ có thể duy trì được hai giờ, con nhất định phải chịu đựng. Anh Lạc, chỉ cần con có thể ra khỏi đây, mẹ sẽ có cách để con lại nhìn thấy ánh sáng. Chỉ có ra khỏi đây, con mới có thể có tất cả, con hiểu không?”
Sở Anh Lạc thấy Tống Khinh Dao đưa cho cô ta một chai nhỏ, trong lòng có hơi thấp thỏm.
“Mẹ, đây là thuốc gì vậy? Có thể có hại cho con không?”
“Con yên tâm đi, con là do mẹ sinh ra, mẹ còn có thể hại con sao? Con hãy nghĩ tới Thẩm Hạ Lan, nghĩ tới con trai của con đi. Con thật sự để đứa con trai mà con cực khổ mang thai mười tháng mới sinh ra làm con trai hời của Thẩm Hạ Lan sao?”
“Không! Con không muốn! Diệp Tranh là của con! Diệp Ân Tuấn cũng là của con! Cả nhà họ Diệp càng là của con!”
Sở Anh Lạc giấu thuốc đi giống như phát điên vậy.
Bây giờ cô ta đã được ăn cả ngã về không rồi.
Tống Khinh Dao nói rất đúng!
Chỉ có ra khỏi đây trước, cô ta mới có hi vọng.
Tống Khinh Dao thấy cô ta như vậy thì vỗ nhẹ vào tay của cô ta an ủi nói: “Con đừng sợ. Bác sĩ ngày mai tới đây là do mẹ tìm. Bất kể cô ta có làm gì con, con cũng đừng phản kháng, cố gắng hết sức phối hợp với cô ta là được rồi.”
“Được.”
Sở Anh Lạc quả thật đã chịu đủ chỗ này rồi.
Buổi tối âm u lạnh lẽo ẩm ướt không nói, cho dù người canh giữ bên ngoài không làm gì cô ta, nhưng thái độ kia thật sự khiến cô ta không chịu nổi.
Tống Khinh Dao còn muốn nói thêm với Sở Anh Lạc, lại bị cục trưởng bên ngoài gõ cửa, khẽ nói: “Bà Sở, bà mau đi đi. Nếu người nhà họ Diệp biết bà tới, bên phía tôi sẽ không tiện ăn nói.”
“Biết rồi.”
Tống Khinh Dao nhìn Sở Anh Lạc với vẻ lưu luyến, khóe mắt ít nhiều có hơi ướt.
“Ngày mai mẹ sẽ đón con ra ngoài.”
“Con chờ mẹ. Mẹ, chắc chắn phải để con ra ngoài đấy!”
Từ trước đến nay Sở Anh Lạc chưa từng thấy bất lực như thế.
Tống Khinh Dao rời đi với vẻ lưu luyến.
Sở Anh Lạc chỉ còn một mình co người trong góc phòng, giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ.
Cô ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ có ngày phải ở chỗ này, cuộc sống thật sự chẳng bằng heo chó. Mà tất cả những điều này đều là do Thẩm Hạ Lan gây ra cho cô ta.
Thẩm Hạ Lan!
Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!
Trong mắt Sở Anh Lạc ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Tống Khinh Dao bên này mới vừa đi, bên kia đã có người gửi video về cuộc nói chuyện trong phòng tới cho Diệp Ân Tuấn.
Thậm chí còn không làm kinh động bất kỳ ai canh giữ bên trong, bao gồm cả hệ thống cảnh sát.
Diệp Ân Tuấn nhìn cuộc nói chuyện của hai mẹ con bọn họ, con ngươi tối đi.
Xem ra Sở Anh Lạc cũng không biết chuyện Diệp Tranh bị người ta hạ độc. Anh phải bảo người nói rõ cho Sở Anh Lạc biết điều này.
Anh ngược lại muốn xem thử Sở Anh Lạc có thể vì con mà làm được tới mức nào.
Nếu Sở Anh Lạc thật sự có thể vì con trai mà bất chấp tất cả, có lẽ anh sẽ nể mặt Diệp Tranh mà mở một mắt lưới cho cô ta.
Diệp Ân Tuấn nghĩ vậy, lại gọi điện thoại cho một người.
“Điều tra xem bác sĩ mà Tống Khinh Dao tìm được là ai. Truyền tin tức Diệp Tranh trúng độc sắp nguy hiểm đến tính mạng cho Sở Anh Lạc biết, không quan tâm là phải dùng tới thủ đoạn gì.”
“Vâng!”
Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn đứng ở bên cửa sổ hút thuốc.
Anh vừa hút lại nhớ tới Thẩm Hạ Lan không thích trên người anh có mùi thuốc lá. Anh theo bản năng định dụi tắt. Nhưng trong nháy mắt dụi tắt thuốc đó, anh cảm thấy mình quả thật quá hèn nhát.
Thẩm Hạ Lan đối xử với anh như vậy, anh việc gì phải nghe theo cô nữa?
Diệp Ân Tuấn lại châm một điếu thuốc giống như một đứa trẻ, hít sâu một hơi lại bị sặc đến mức ho không ngừng.
Anh phải lập tức dập tắt điếu thuốc lá, trong ngực khó chịu giống như bị lửa đốt.
Biết rõ đó là kế ly gián của Triệu Ninh, nhưng vì sao Thẩm Hạ Lan không nói cô không phải như vậy chứ?
Cô nói với anh là cô có nỗi khổ.
Nỗi khổ thế nào lại có thể khiến cho cô có mưu đồ khác đối với anh?
Trước đây Thẩm Hạ Lan muốn nhất chính là trái tim của Diệp Ân Tuấn, tình yêu của Diệp Ân Tuấn. Bây giờ anh cho cô không hề giữ lại, cô lại dường như còn muốn tìm thứ khác.
Cô rốt cuộc muốn gì chứ?
Muốn cả một nhà họ Diệp à?
Hay là tập đoàn Hoàn Trí?
Lần này Thẩm Hạ Lan trở về với thân phận là nhà thiết kế của tập đoàn H’J.
Trong năm năm qua, cô vẫn ở cùng với Đường Trình Siêu, mà nhà họ Đường còn cố tình phát triển Thập Dạ ở nước ngoài về trong nước. Lẽ nào Thẩm Hạ Lan trở về là vì Đường Trình Siêu sao?
Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng Diệp Ân Tuấn lại càng khó chịu hơn.
Vợ ạnh lại quay về giúp người đàn ông khác hại anh, lợi dụng anh, cảm giác này thật sự không tốt.
Diệp Ân Tuấn đấm mạnh một cái lên trên bệ cửa sổ, ngón tay bị rách da, máu rỉ ra, nhưng anh không cảm giác được sự đau đớn.
Trước đây, nếu Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh, cô nhất định sẽ trách anh không thương lấy chính mình.
Nhưng bây giờ, ngay cả trách cứ này cũng biến thành một loại kiếm mềm, từng chút một đâm vào trái tim của anh, làm anh có phần không chịu nổi.
Thẩm Hạ Lan ở bên này tất nhiên không biết trong lòng Diệp Ân Tuấn khó chịu thế nào. Khi cô muốn lấy điện thoại gọi qua, điện thoại đã lại bị kéo vào sổ đen.
Cô không khỏi cười khổ.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn đúng là giỏi không được tự nhiên.
Cô đột nhiên phát hiện Thẩm Minh Triết có rất nhiều lúc cũng vậy.
Quả nhiên là ba con!
Thẩm Hạ Lan ném điện thoại sang một bên. Tống Đình nói cho cô biết, Tống Khinh Dao đã đi thăm tù.
Cô đứng phắt dậy, đi xuống tầng.
“Có gì khác thường không?”
“Không có. Tống Khinh Dao chỉ đi thăm tù, không làm gì khác.”
Tống Đình cũng cảm thấy hơi bất ngờ về điểm này. Lẽ nào suy đoán của Thẩm Hạ Lan là sai? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
Thẩm Hạ Lan cũng đang nghi ngờ chính mình.
Nhưng cô không thả lỏng cảnh giác.
“Tiếp tục theo dõi. Có chuyện gì lại lập tức báo cáo cho tôi biết.”
“Được, mợ chủ.”
Tống Đình ra ngoài thu xếp.
Chị Lưu nấu cơm xong gọi Thẩm Hạ Lan ăn cơm. Thẩm Hạ Lan lại chẳng muốn ăn gì. Lúc này, cô có thể nuốt trôi thứ gì mới là lạ.
“Tôi không ăn. Chị chờ Tống Đình về, bảo anh ta ăn đi.”
Thẩm Hạ Lan lại vào phòng ngủ.
Đầu óc của cô đang rối bời, nhưng bây giờ lại không thể làm gì được.
Triệu Ninh không mở miệng, Sở Anh Lạc giả ngây giả dại, Diệp Tranh lại đột nhiên xuất hiện vấn đề, lẽ nào những chuyện này liên tiếp xảy ra đều là trùng hợp thôi sao? Hay giữa chúng có liên quan gì?
Dù Thẩm Hạ Lan nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Rốt cuộc là ai đang ở phía sau làm tất cả những điều này chứ?
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng hồ đồ, càng nghĩ càng không có manh mối.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại đổ chuông.
Thẩm Hạ Lan tưởng Diệp Ân Tuấn gọi, vội vàng nghe máy.
“Ân Tuấn, anh muốn nghe em giải thích sao?”
“Cô muốn giải thích gì? Người đẹp, cô thật sự biết cách làm tổn thương trái tim của tôi đấy. Mấy ngày nay không có tin tức của tôi, cô cũng không biết gọi điện thoại cho tôi, hỏi xem tôi có chết hay không à?”
Tống Dật Hiên uất ức nói một tràng, giọng điệu vẫn đậm giọng mũi.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều hơi thất vọng, chẳng qua cũng nghe ra được Tống Dật Hiên đang bị ốm.
“Anh bị cảm à?”
“Người đẹp cuối cùng cũng nhớ hỏi tới tôi rồi. Đúng vậy, tôi bị cảm, còn bệnh rất nặng đấy. Tôi sắp chết rồi.”
“Tống Dật Hiên, bây giờ tôi đang rất phiền lòng, không có tâm trạng nói đùa với anh đâu.”
Nếu là bình thường, Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên đùa một chút không ảnh hưởng toàn cục thì cũng thôi, nhưng bây giờ, trong đầu cô toàn là hình bóng của Diệp Ân Tuấn, còn hết đường xoay sở trước chiến tranh lạnh của hai người, trong lòng nóng như lửa đốt, căn bản không có tâm trạng đâu mà ầm ĩ với Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên nghe ra được phiền não của Thẩm Hạ Lan, lo lắng hỏi một câu: “Cô sao vậy?”
“Không sao. Anh đang bị bệnh thì cố gắng nghỉ ngơi, uống nhiều nước vào. Nếu thật sự không ổn, phải tới bệnh viện khám đi. Bên tôi có hơi bận, thật sự không có thời gian tiếp anh được.”
Thẩm Hạ Lan biết mình làm như vậy là không tốt, nhưng bây giờ cô thật sự không có sức lực nào nữa.
Tống Dật Hiên nghe ra được sự mệt mỏi của cô, khẽ nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng dưỡng bệnh trước, cô cũng nên vui vẻ đấy. Chờ tôi hết bệnh, cô phải mời tôi ăn cơm đấy.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan trả lời hơi có lệ.
Tống Dật Hiên ít nhiều hơi cô đơn, nhưng vẫn không muốn khiến Thẩm Hạ Lan khó chịu, sau đó cúp máy.
Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy trong phòng quá trống trải. Ở đây chỗ nào cũng có bóng dáng của Diệp Ân Tuấn, khắp nơi đều là mùi của anh, bảo cô làm sao có thể không nhớ anh được?
Nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn chui vào ngõ cụt, ai nói gì cũng không nghe, cô rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Thẩm Hạ Lan thở dài và mở ra điện thoại xem tin tức, lại phát hiện tin tức ban quản lý của tập đoàn Đường thị xáo động.
Đường Trình Siêu xảy ra chuyện à?
Sao anh ta không gọi điện thoại cho mình chứ?
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra mình đã rất lâu không nói chuyện với Đường Trình Siêu.
Cô cảm thấy mình quả thật rất đáng ghét.
Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Đường Trình Siêu, nhưng bên kia mãi không có ai nghe máy.
Trong lòng cô ít nhiều hơi bất an.
Thẩm Hạ Lan lại gọi điện thoại cho thư ký.
“Thư ký Trương, tổng giám đốc Đường sao vậy? Tập đoàn xảy ra chuyện gì à?”
Thư ký nghe được là Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại tới, vội vàng nói: “Thiết kế Thẩm, tổng giám đốc Đường bị người của hội đồng quản trị cùng công kích. Bọn họ nói một năm qua tổng giám đốc Đường vì tình cảm riêng tư mà không để ý công ty, bọn họ muốn thay tổng giám đốc Đường.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!