Bây giờ Tống Hải Đình xảy ra chuyện, Hồ Ngọc Duyên lập tức nghĩ đến chính là Tống Dật Hiên liệu có chịu được không.
“Lên xe trước rồi nói.”
Tình tình cụ thể Diệp Ân Tuấn cũng không biết.
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng cho tụi nhỏ.
Diệp Ân Tuấn dường như nhìn ra sự lo lắng của cô, thấp giọng nói: “Không sao, bọn trẻ có người trông, yên tâm đi.”
Có câu nói này của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng yên tâm rồi, sau đó cùng Hồ Ngọc Duyên lên xe.
Diệp Ân Tuấn lái xe đến cửa một khách sạn.
Nhìn ra được, Tống Dật Hiên sau khi tìm được Tống Hải Đình là đưa ông ta đến khách sạn.
Ở đây có hai chiếc xe cảnh sát.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi bất an.
Cô kéo Diệp Ân Tuấn.
Bọn họ ra khỏi Hải Thành như nào, Thẩm Hạ Lan vẫn nhớ, hiện nay khi nhìn thấy xe cảnh sát thì không khỏi khựng lại, vẻ mặt có hơi căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn lại giống như không có nhìn thấy xe cảnh sát, nắm tay của Thẩm Hạ Lan đi vào khách sạn.
Bầu không khí bên trong khách sạn có hơi đè nén.
Sự bất an trong lòng Thẩm Hạ Lan càng mãnh liệt, còn Hồ Ngọc Duyên tuy không nói gì, nhưng nhìn ra được là rất căng thẳng.
Sau khi bọn họ bước vào người của Hạ Tử Thu nhanh chóng đi tới.
“Cậu Diệp, bên này.”
Đây là một tên đàn em.
Diệp Ân Tuấn hờ hững liếc nhìn anh ta, sau đó đi theo qua đó.
Bọn họ đi về phía thang máy chuyên dụng.
Thang máy rất nhanh đã tới tầng mà Tống Dật Hiên ở.
Tầng này căn bản đã bị hạn chế, tới đâu cũng là cảnh sát đang hỏi gì đó.
Thẩm Hạ Lan hơi nhận ra được cái gì đó, bàn tay nắm Diệp Ân Tuấn càng dùng sức.
Bầu không khí đè nén cứ duy trì mãi đến cửa phòng 609.
Tống Dật Hiên đứng ở cửa hút thuốc.
Khói thuốc vờn quanh mặt của anh ta, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng bầu không khí trầm thấp bi thương đó lại tùy ý tản ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!