Cô nói như kiểu rất hung dữ.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười gật đầu.
Vốn Thẩm Hạ Lan nằm quay người là định dỗi Diệp Ân Tuấn, nhưng cái giường này quá ấm, nhiệt độ xung quanh cũng có hơi ấm, khiến mí mắt của cô bất tri bất giác càng lúc càng năng, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ Diệp Ân Tuấn nắm tay cô tung tăng trên bầu trời sao, có cửu long kéo xe, hình ảnh đó thật sự quá tráng lệ.
Thẩm Hạ Lan cười thành tiếng ở trong mơ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy của Thẩm Hạ Lan, cho dù ngủ cũng cười vui.
Đây là dáng vẻ anh luôn muốn Thẩm Hạ Lan duy trì.
Khóe môi của anh hơi cong lên, sau đó đưa cánh tay, trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, sau đó ngửi mùi hương cơ thể của cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, bên cạnh Thẩm Hạ Lan đã không có Diệp Ân Tuấn.
Chiếc giường đá ấm áp thật sự khiến Thẩm Hạ Lan không muốn dậy.
Cô lăn một lúc, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng cười giòn rã của Diệp Nghê Nghê, lúc này mới dậy thay quần áo, sau đó mở cửa phòng đi ra.
Nơi này không biết từ khi nào nhiều thêm một chiếc xích đu.
Diệp Nghê Nghê ngồi trên xích đu, Diệp Ân Tuấn ở đằng sau từ từ đẩy, tiếng cười lanh lảnh đó vang khắp nơi, khiến tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng sảng khoái hơn, mà khóe miệng cũng không tự chủ cong lên nở nụ cười.
“Mẹ, chào buổi sáng.”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ nói.
Cô bé vẫy tay với Thẩm Hạ Lan.
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười đáp lại thì nhìn thấy đôi mắt dịu dàng đó của Diệp Ân Tuấn lập tức nhìn qua cô.
“Vợ, chào buổi sáng.”
“Chồng, chào buổi sáng.”
Tiếng chồng của Thẩm Hạ Lan phải gọi là rất ngọt, Diệp Ân Tuấn cảm thấy nửa người của mình sắp tê rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!