Trịnh Hạo biết Hạ Tử Thu nhớ nhung một người phụ nữ đến phát điên, mê luyến thành họa, chỉ là anh ta không biết quá khứ, không biết người phụ nữ đó có gì khác biệt, có thể khiến Hạ Tử Thu tâm lạnh tình lạnh nhớ mãi tới tận bây giờ, cho dù là một vật thay thế cũng không cho người khác động vào.
“Xin lỗi, anh Thu, tôi sẽ không nói nữa.”
Trịnh Hạo vội cúi đầu nhận lỗi, cho dù trong lòng có hơi bất mãn.
Hạ Tử Thu thu liễm lại sát khí, thấp giọng nói: “Từ trong tài khoản cá nhân của tôi rút ra một số tiền, chia cho các anh em, mọi chi phí tôi thanh toán.”
“Được, có điều anh Thu, người phụ nữ đó thật sự là...”
Trịnh Hạo còn muốn nói gì nữa thì nhìn thấy Hạ Tử Thu trực tiếp cất bước đi vào, nhìn bộ dạng căn bản không muốn nghe, cũng nghe không lọt.
Anh ta khẽ lắc đầu.
Đám anh em bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng dạo này lại vì một người phụ nữ như này quậy cho lanh tanh bành, một đại đội trưởng như Trịnh Hạo quả thật rất bất mãn với người phụ nữ này, thậm chí đã động sát cơ.
Người phụ nữ mê hoặc anh Thu, không thể giữ lại.
Đáy mắt của Trịnh Hạo vụt qua một tia hung ác, nhưng rất nhanh đã che đậy lại.
Hạ Tử Thu sao không biết cô ta mang tới khó khăn và tai họa cho mình chứ?
Nhưng anh ta không buông tay được thì phải làm sao?
8 năm rồi.
Anh cũng sắp quên mất Cung Tuyết Dương trông như thế nào rồi.
Hạ Tử Thu thật ra mỗi ngày đều sợ.
Sự khắc cốt ghi tâm trước kia, lời hứa sinh tử trước kia sẽ dần phai nhạt theo thời gian.
Thời gian thật sự là một thứ khiến người ta bất lực.
Mặc kệ bạn từng đau đến mức xé ruột xé gan như nào, từng khắc cốt ghi tâm như nào, một khi rời khỏi, sự âm dương cách biệt sẽ khiến bạn trân trọng mọi thứ, nhưng cũng không thể mãi mãi lưu giữ trong ký ức.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!