"Ơ? Ở đây lại có thể có người kéo violin hay vậy ư!"
Thẩm Hạ Lan thích violin, Diệp Ân Tuấn biết.
Anh đứng bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nghe tiếng violin du dương, không thể không thừa nhận rằng người kéo đàn này quả thật rất hay.
Thẩm Hạ Lan dường như đã chìm đắm vào trong đó, vùng giữa lông mày và mắt đều nhấp nhô theo nhịp điệu.
Diệp Ân Tuấn rất thích Thẩm Hạ Lan thế này, giống như năm đó lần đầu tiên gặp nhau ở Đại học, sạch sẽ, thuần khiết.
Sau khi kéo xong một khúc violin, đối phương dừng lại.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có một loại ham muốn muốn đi nhìn người kéo violin.
"Ân Tuấn, anh đoán người kéo violin này là trai hay gái?"
"Trai, hơn nữa số tuổi không lớn."
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi ngây người.
“Sao anh lại nói thế?"
"Kéo âm sắc này cũng không có vấn đề gì, nhưng sức lực không được mạnh lắm, cho thấy thể lực của người kéo violin có vấn đề."
Thẩm Hạ Lan hơi cong khóe môi lên, lại hỏi: "Vậy tại sao nghe ra được số tuổi không lớn?"
"Anh đoán."
Lời nói của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến Thẩm Hạ Lan ngây người, sau đó cười khì khì.
"Sếp Diệp, anh mà cũng cần đoán sao?"
"Tất nhiên, anh cũng chỉ là một người bình thường. Sao thế? Muốn đi nhìn thử à?"
Diệp Ân Tuấn không thua gì con giun trong bụng Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù những năm gần đây Thẩm Hạ Lan không tiếp xúc hay theo đuổi nhiều với âm nhạc, nhưng Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan luôn luôn thích những thứ đẹp đẽ.
Nghe Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan không nhịn được gật đầu.
"Vậy thì đi thôi."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!