Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhanh chóng chạy tới dưới bàn thờ, nhưng Thẩm Hạ Lan đã biến mất rồi!
“Hạ Lan! Hạ Lan!”
Lúc này Diệp Ân Tuấn có chút hoảng hốt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vệ sĩ hơi khó hiểu nhìn Diệp Ân Tuấn, cảm thấy Diệp Ân Tuấn hình như có vấn đề về thần kinh, nhưng không dám nói như vậy.
Bọn họ đã canh giữ ở bên ngoài thì làm sao mà không thấy người đi vào được chứ?
Nhưng phản ứng của sếp Diệp như vậy là sao?
Câu hỏi tương tự cũng hiện lên trong đầu Diệp Ân Tuấn.
Mọi thứ vừa rồi thật quá chân thực, không giống một giấc mơ, hơn nữa...
Anh đột nhiên cúi đầu nhìn đùi mình, nơi đó máu đỏ tươi vẫn đang chảy, vết thương chói mắt khiến anh không thể làm ngơ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn thoáng qua một chút nghi ngờ, anh nhanh chóng nhìn cây nhan.
Dường như anh đã nhận ra điều gì đó.
“Ai đã chuẩn bị hương đèn ở đây?”
Tên vệ sĩ không biết tại sao Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng anh ta nhanh chóng trả lời: “Tôi mua nó ở làng trại trước mặt.”
Lúc này cây nhan đã cháy hết, không còn cảm giác gì khác ngoài một mùi ngọt nhẹ thoang thoảng trong không khí.
Diệp Ân Tuấn trầm ngâm nhìn cánh cửa nhà thờ đang mở.
“Phái người tìm cô chủ và cậu chủ về đây.”
“Vâng.”
Vệ sĩ không hiểu, vừa nãy Diệp Ân Tuấn còn hung dữ muốn giết người, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi chủ ý nhỉ, nhưng mà không bị phạt là tốt rồi.
Anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!