“Nghê Nghê, anh...”
“Anh Tranh, anh không yêu em rồi.”
Diệp Nghê Nghê lập tức dẩu cái miệng lên, nước mắt long lanh ngân ngấn như sắp rơi ở trong mắt, nhìn trông rất khiến người ta xót xa.
Diệp Tranh bỗng chốc mất hết khí thế.
“Nghê Nghê, em đừng khóc, anh nói, anh nói là được chứ gì?”
“Anh Tranh tốt nhất!!”
Diệp Nghê Nghê mỉm cười ngay được, hơn nữa ôm lấy Diệp Tranh hôn chụt một cái.
Mặt của Diệp Tranh lập tức đỏ ửng lên.
“Em em em...”
“Em em em em! Em cái gì?”
Giọng nói tinh nghịch này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Tranh có hơi sững người.
Hình ảnh này rất quen thuộc!
Không lâu trước Hàn Hi Thần hình như cũng bị ba kháy như vậy!
Diệp Tranh lúc này mới hiểu tâm trạng bất lực của Hàn Hi Thần.
Đối với người mình để tâm, cho dù bị kháy cũng vẫn muốn cưng chiều.
Cậu bé đột nhiên hơi hiểu Hàn Hi Thần rồi.
“Anh Tranh, anh đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Nghê Nghê thấy Diệp Tranh thất thần, vội đưa tay khua khua vài cái trước mặt cậu bé.
Diệp Tranh vội hoàn hồn lại.
“Không có gì, nghĩ tới vài chuyện, em không phải là muốn biết thân phận của người đàn ông đó sao?”
“Phải, cho nên anh mau nói cho em đi.”
Diệp Nghê Nghê rất tò mò.
Diệp Tranh mỉm cười xoa đầu của cô bé nói: “Người đó là Hàn Hi Thần, chúng ta nên gọi bác ấy một tiếng bác cả.”
“Hàn Hi Thần sao?”
Diệp Nghê Nghê hơi sững người.
“Hình như không giống như những gì em nghĩ, em cảm thấy Hàn Hi Thần nên là một người lãnh khốc, đối với chúng ta lạnh tanh mới đúng, nhưng em thấy bác ấy vừa rồi giống như cô dâu nhỏ bị ba bắt nạt vậy. Ài, thất vọng.”
Diệp Nghê Nghê thất vọng, vẻ mặt tiếc nuối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!