Khi nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên, có điều trong nháy mắt, đáy mắt lại hiện ra một tia an ủi.
Cách thức suy nghĩ vấn đề của Diệp Tranh thành thục hơn Diệp Nghê Nghê nhiều.
Tuy Diệp Nghê Nghê có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, nhưng tâm tư vẫn quá đơn thuần. Có Diệp Tranh ở bên cạnh cô bé, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất yên tâm.
Vào lúc này, điện thoại của Diệp Ân Tuấn đổ chuông.
Anh rút ra xem, mắt hơi nheo lại, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người ấn chấp nhận cuộc gọi video.
"Hi, ba!"
Sau khi giọng nói của Diệp Minh Triết phát ra từ điện thoại, Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đều có chút nhung nhớ.
"Anh, anh thế nào rồi? Vết thương khá hơn chưa?"
Diệp Nghê Nghê chạy tới xe của Diệp Ân Tuấn, giật lấy điện thoại di động của Diệp Ân Tuấn hỏi.
Diệp Minh Triết nhìn thấy bộ dạng tràn đầy năng lượng của Diệp Nghê Nghê, không khỏi mỉm cười nói: "Tốt hơn rồi, mẹ đã liên hệ với dì Tiêu giúp anh xử lý lại vết thương, bảo đảm không để lại dấu vết. Dì Tiêu nói rồi, làm phẫu thuật không dấu vết cho anh, yên tâm đi, anh mà khỏi rồi, bảo đảm chả ai nhìn ra anh đã từng bị thương.”
Nghe cậu bé nói như vậy, Diệp Nghê Nghê cảm thấy nhẹ nhõm.
"Anh ơi, em nhớ anh."
Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn khuôn mặt hơi gầy của Diệp Minh Triết, không khỏi mở miệng.
Diệp Minh Triết hơi bất ngờ trước sự thương cảm đột ngột của em gái, nhưng sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười nói: "Anh trai cũng nhớ em rồi. Em không ở lại với anh, mà để một mình anh ở đây, thật không đáng yêu gì hết.”
"Không phải, người ta có chuyện phải làm mà, bất đắc dĩ thôi.”
Diệp Nghê Nghê nói trông rất oan ức.
Diệp Minh Triết lập tức cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!