“Trạm Dực? Chúng ta thế mà đánh bậy đánh bạ lại tìm được anh Trạm?”
Thẩm Hạ Lan rất là vui mừng.
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu.
Vợ trong khoảng thời gian này theo anh vất vả ngược xuôi, quả thật có chút mệt nhọc.
Dao Lạc lại nghe thấy là đội ngũ của Trạm Dực thì khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn quay về tìm cậu Hàn.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Dao Lạc, thấp giọng nói: “Tôi đã hứa với Hàn Hi Thần, không thể để cô quay về. Anh ấy hẳn là có kế hoạch riêng, cô quay về chỉ làm hỏng kế hoạch của anh ấy, hơn nữa bây giờ thân thể của cô không thích hợp.”
Dao Lạc chớp chớp mắt, lòng bàn tay không tự chủ sờ xuống bụng, ánh mắt cũng trở nên có chút dịu dàng.
“Tôi mang thai rồi đúng không?”
Đây là cô ta hỏi thẳng ra.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhìn qua nhau, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Đúng, bây giờ khả năng thai còn chưa ổn định, ý của Hàn Hi Thần là hy vọng cô có thể bảo vệ đứa bé này.”
Ánh mắt Dao Lạc có chút ấm áp.
“Nhưng mà nếu như không có anh ấy, tôi sống còn có ý nghĩa gì?”
“Sau có thể không có anh ấy? Hàn Hi Thần khẳng định có cách tự cứu mình.”
“Anh ấy không có cách nào!”
Dao Lạc đột nhiên cũng có chút kích động.
“Nếu như cậu Hàn có cách, thì cũng không để cho tôi đi, càng sẽ không nhờ hai người bảo vệ đứa bé này. Anh ấy không phải là người giao vợ con mình cho người khác. Từ trước đến nay, anh ấy đều nắm chắc thắng lợi trong tay, cho dù là ảo cảnh ác liệt đến mức nào, tình cảnh khó khăn đến cỡ nào, anh ấy cũng sẽ không bỏ lại tôi. Anh ấy đã từng nói, anh ấy sống tôi sống, anh ấy chết tôi chết. Hai chúng tôi là một, hôm nay anh ấy giao tôi cho mấy người, nói đúng hơn là anh ấy đã không còn đường lui, muốn đánh cược được ăn cả ngã về không rồi.”
Nói xong, Dao Lạc lại nghẹn ngào.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng có chút thay đổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!