Anh biết mình không cho Trương Linh người nào, có thể chèo chống hai ba ngày này, quả thật cũng đủ làm khó Trương Linh rồi.
“Mang hộ vệ của chúng ta lên, thuận tiện gọi điện thoại cho Trương Linh, để bà ấy trong ứng ngoài hợp với chúng ta bắt lấy Hàn Khiếu.”
Cũng đến lúc mấu chốt rồi, Diệp Ân Tuấn cảm thấy không cần phải bỏ qua cho Hàn Khiếu nữa.
Trạm Dực vội vàng nói: “Người của tôi cũng có thể tham gia.”
Với việc bắt được Hàn Khiếu, bên phía Trạm Dực cũng là tình thế bắt buộc.
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu, đã định đứng lên với bọn họ cùng hành động, lại bị Thẩm Hạ Lan kéo lại.
“Cơ thể của anh bây giờ ổn sao? Không bằng để em đi.”
“Em ở lại chăm sóc bọn họ. Anh không sao?”
Diệp Ân Tuấn ôn nhu nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói.
Càng trải qua nhiều, càng cảm thấy người trước mắt quý giá. Dù thế nào, vì Thẩm Hạ Lan anh cũng sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.
Thẩm Hạ Lan thấy không ngăn được Diệp Ân Tuấn, thì bảo người mang thuốc bổ máu đến.
“Uống rồi đi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn sờ đầu Thẩm Hạ Lan, một hơi cạn sạch chén thuốc trong tay cô, sau đó cảm nhận được một nụ hôn ấm áp.
Thẩm Hạ Lan trước mặt mọi người hôn môi Diệp Ân Tuấn, đây là lần đầu tiên, làm Diệp Ân Tuấn nhất thời ngây ngẩn cả người, lại cảm thấy cả người tê dại, thậm chí muốn không quan tâm gì cả ôm cô vào nhà làm gì đó.
Máu trong người Diệp Ân Tuấn đang bùng cháy, đang sôi trào, cánh tay sắt ôm chặt Thẩm Hạ Lan, hận không thể áp cô vào trong xương thịt.
Hô hấp của Thẩm Hạ Lan có chút dồn dập, nhưng mà vẫn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, gương mặt đỏ hồng như quả đào chính mọng.
Ở đây cũng có một số đàn ông, nguyên một đám đều nhiệt huyết sôi trào.
Trạm Dực ho khan hai tiếng, nói với Diệp Ân Tuấn: “Được rồi, tém tém thôi. Đừng ngược cẩu.”
Diệp Ân Tuấn cười như một đứa trẻ, nụ cười hạnh phúc đó rất chói mắt, làm cho người ta hâm mộ và sùng bái từ tận đáy lòng.
“Ở nhà ngoan ngoãn đợi anh quay về.”
“Được, anh cẩn thận.”
Thẩm Hạ Lan thẹn thùng gật nhẹ đầu.
Diệp Ân Tuấn mang theo hạnh phúc đầy người đưa người đi ra ngoài.
Dao Lạc vẫn luôn chăm sóc Hàn Hi Thần, lúc nhìn thấy hình ảnh giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cô không khỏi đỏ mắt lên.
Đã từng có những lúc Hàn Hi Thần làm nhiệm vụ, cô cũng giống như Thẩm Hạ Lan đợi Hàn Hi Thần về như vậy, thế nhưng lần này cô thật sự có thể đợi được Hàn Hi Thần sao?
Cô không rõ lắm, nhưng trong lòng thấp thỏm.
Hàn Hi Thần vẫn luôn ngủ say, nhưng mà so với ban đầu sắc mặt đã ổn hơn nhiều, hô hấp cũng vững vàng hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!