Người ta nói dưới đèn thì tối có lẽ chính là như vậy, ai cũng không nghĩ tới Dao Lạc lại nhốt Phương Nghị trong Bạch Thủy Trại.
Rõ ràng Diệp Ân Tuấn cũng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục bình thường.
Hàn Hi Thần ôm Dao Lạc ra, Thẩm Hạ Lan cũng cùng Diệp Ân Tuấn xuống xe.
“Chính là nơi này.”
Dao Lạc chỉ vào một chỗ, Hàn Hi Thần liền ôm cô ấy qua.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan theo ngay phía sau.
Thân thể Dao Lạc vẫn còn yếu ớt, nhưng sắc mặt có chút trầm trọng.
Cô ấy sẽ không để Phương Nghị chết đơn giản dễ dàng như thế, hiện tại cũng không thể nói là tâm trạng thế nào, đủ loại phức tạp chất chứa trong lòng, suy nghĩ cô ấy hỗn loạn bước tới, sắc mặt lại bỗng trầm xuống.
“Tiêu rồi.”
“Sao vậy?”
Hàn Hi Thần nghe thấy giọng nói của Dao Lạc thì bỗng khựng lại.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại bước nhanh tới.
Khắp nơi trước mặt đều là vết máu, giống như hiện trường giết hại, ngập tràn mùi máu tanh, thậm chí có giọt máu còn chưa khô, trên mặt đất còn có mảnh vụn quần áo, như bị thứ gì đó kéo rách, nhưng lại không thấy bóng dáng Phương Nghị đâu.
“Sao lại như vậy? Hắn đâu? Phương Nghị đâu?”
Dao Lạc lập tức kích động.
Cô như nổi điên đẩy Hàn Hi Thần ra tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc, lại không thấy bất kỳ tung tích nào của Phương Nghị.
“Lạc Lạc, Dao Lạc.”
Hàn Hi Thần sợ Dao Lạc xuất hiện vấn đề gì, vội bước tới.
Diệp Ân Tuấn lại lấy chiếc bình nhỏ trong túi ra, dùng tăm bông lấy máu còn chưa khô.
Thẩm Hạ Lan đã đoán được gì đó, nhìn dáng vẻ Dao Lạc nổi điên, cô không hiểu hỏi: “Phương Nghị chạy trốn rồi sao?”
“Nhìn tình hình thì là vậy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!