Thẩm Hạ Lan phụ trách thu thập điện thoại của những người khác, Diệp Ân Tuấn thì thống nhất tìm người vứt đi, mà tướng quân Trạm Dực thì chia điện thoại cho mỗi người, số điện thoại là chọn đại, còn có thể dùng điện vô tuyến, dùng để phòng ngừa người khác
có thể nghe trộm.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Trạm Dực bảo mọi người nghỉ ngơi, buổi tối bắt đầu hành động.
Tuy rằng Thẩm Hạ Lan không biết vì sao cứ muốn buổi tối bắt đầu hành động, nhưng mà bởi vì có Diệp Ân Tuấn ở đây, cô cũng không có hỏi.
Thời gian còn lại, Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra bên ngoài, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, Diệp Ân Tuấn cười nói: "Thật ra nhìn kỹ, phong cảnh ở đây cũng rất đẹp. Anh nhớ lâu rồi em chưa vẽ đúng không? Còn có thể sẽ không?"
"Đương nhiên có thể" Thẩm Hạ Lan cũng có chút ngứa nghề.
Hai người bàn bạc, liền đi tìm cành cây, Diệp Ân Tuấn làm ngay một chiếc bảng vẽ, sau đó tìm giấy vẽ và bút vẽ cho cô.
Thẩm Hạ Lan nhìn phong cảnh trong rừng, ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá chiếu vào thân hình bận rộn của Diệp Ân Tuấn, dường như trong lúc vô hình được mạ một lớp ánh sáng vàng khiến anh có chút gì đó hư ảo, nhưng cũng khiến anh càng hấp dẫn hơn.
"Đừng nhúc nhích" Thẩm Hạ Lan đột nhiên có linh cảm.
Cô liền vẽ một bức kí họa cho Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn khẽ khựng lại, liền hiểu được ý của Thẩm Hạ Lan, vì vậy anh hơi nhếch khóe miệng, bắt đầu chăm chú làm mẫu cho Thẩm Hạ Lan.
Ở trong mắt Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cứ như là tiên giáng trần, đẹp đến nghẹt thở, thậm chí cô cảm thấy mình không thể dùng bút lông vẽ được khí chất của anh.
ở trong mắt Diệp Ân Tuấn, vẻ nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan rất ưa nhìn, khiến ánh mắt anh bất giác dịu đi rất nhiều. Thời gian cứ vô tình trôi đi, hai người ở trong rừng như hòa làm một với cảnh vật, thật yên tĩnh và đẹp đến nao lòng.
Khi Thẩm Hạ Lan hoàn thành một nét cuối cùng, vui vẻ nói: "Xong rồi" Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân sắp đông cứng lại, nhưng trong lòng lại rất vui.
"Để anh nhìn thử coi có vẽ anh xấu hơn không?"
"Nói gì đó? Không tin em như vậy hả"
Thẩm Hạ Lan không nghe đến ý khen ngợi của Diệp Ân Tuấn, ngược lại giống như chịu đả kích, lập tức cuộn bức tranh lại. "Một khi đã như vậy, anh đừng nhìn nữa" Nói xong Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi. Diệp Ân Tuấn từ phía sau ôm lấy eo cô, cười nói: "Giận rồi hả?"
"Đâu có dám"
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, nói trái với lòng.
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn trở nên dịu dàng hơn. "Anh nói sai rồi, anh nên nói là để anh xem có phải đã vẽ anh đẹp trai hơn không mới đúng."
Thẩm Hạ Lan phì cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!