CHƯƠNG 236: ĐÔI KHI NHỮNG THỨ ĐÃ CŨ MỚI LÀ TỐT NHẤT
Không nghe thấy Diệp Ân Tuấn đáp lại, Thẩm Hạ Lan biết anh đang suy nghĩ rất nghiêm túc, cô khẽ thở dài, nói: “Thực ra em cũng không có gì cả, anh đừng quá lo lắng. Em từng nói sẽ cùng anh sống đến răng long đầu bạc, thì nhất định sẽ làm được. Bây giờ anh yên tâm xử lý xong chuyện của mình đã, em đợi anh.”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Anh không biết bây giờ phải nói gì, có được người vợ như thế, anh còn trông mong gì hơn? Hơn nữa nói nhiều cũng không có ích gì, bây giờ anh chỉ có thể nhanh chóng giải quyết phiền phức của bản thân, sau đó đưa Thẩm Hạ Lan về nhà.
“Em cúp máy đây, ngày mai liên lạc với anh sau.”
Suy cho cùng, đây không phải là điện thoại của cô, hơn nữa nói chuyện điện thoại lâu cũng có thể bị bại lộ.
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp máy, ít nhiều cũng cảm thấy chán nản.
Đây là lần đầu tiên cô phải rời xa Diệp Ân Tuấn.
Lần trước sau khi Diệp Ân Tuấn cứu được ở Fallen Angelsra, cô tưởng cả đời này sẽ không tách rời khỏi Diệp Ân Tuấn nữa, nhưng bây giờ mới mấy ngày, bọn họ lại phải chia xa.
Muốn cùng nhau sống đến bạc đầu, sao lại khó như thế chứ?
Tình cảm cố chấp của Đường Trình Siêu khiến Thẩm Hạ Lan không nói nên lời, nhưng thủ đoạn của anh ta, cô vẫn không dám xem thường.
Không biết có phải đang mang tâm tư nặng trĩu, hay là do đã ngủ được một giấc, nên bây giờ cô lại chẳng cảm thấy buồn ngủ tý nào.
Cô đang đắp chăn ngồi trên sofa, cảm thấy với phong cách trang trí này có thể xoa dịu phần nào cảm xúc.
Bây giờ cô cũng nhàn rỗi, bèn lấy giấy bút ra, trong đầu hiện lên một số ý tưởng, nằm dài lên bàn vẽ.
Không biết cơn buồn ngủ đến lúc nào, mà cô cứ ngồi dưới đất như thế, lăn ra ngủ trên bàn lúc nào không hay.
Sáng hôm sau Tiêu Ái thức dậy, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nằm trườn trên bàn ngủ, bà ta hơi kinh ngạc.
Mái tóc dài che khuất gương mặt nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp của cô.
Tiêu Ái đi đến bên cạnh cô, mới nhận ra Thẩm Hạ Lan đang vẽ phác thảo xe hơi.
Các loại xe hơi, xe thể thao, sedan, xe địa hình, đủ loại, nhưng đều giống nhau, như muốn thiết kế ra một hàng loạt như vậy.
Nét bút của Thẩm Hạ Lan rất tỉ mỉ, nhưng cũng hơi mạnh mẽ, rất khó để nhận ra đây là do một người phụ nữ vẽ ra.
Có lẽ do Tiêu Ái cũng thích vẽ tranh, nên đã cầm bức tranh lên xem tỉ mỉ hơn.
Kỹ năng vẽ tranh của cô gái này tốt như vậy, có thể thấy khi còn nhỏ chắc hẳn đã được đào tạo chuyên nghiệp, chẳng trách có thể thấy được sự ảm đạm và buồn bã trong tranh của bà ta.
Tiêu Ái mỉm cười an ủi phần nào.
Bà đắp chăn lên người Thẩm Hạ Lan, đặt bản phác thảo sang một bên rồi đi vào bếp.
Nhà bếp đã được Thẩm Hạ Lan dọn dẹp sạch sẽ.
Có vẻ như cô gái này thích sạch sẽ.
Điểm này tốt hơn nhiều so với Dương Khinh Hồng con gái bà ta.
Tiêu Ái một lần nữa khen ngợi Thẩm Hạ Lan.
Bà mở tủ lạnh, làm một vài món rồi bưng lên bàn ăn.
Thẩm Hạ Lan nghe mùi thơm thì tỉnh dậy.
“Thơm quá!”
Cô bất giác nói ra một câu, mới quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiêu Ái đã bày biện khắp một bàn ăn, đang mỉm cười nhìn cô.
“Cô mau dậy rửa tay rồi ăn cơm. Sao lại nằm ngủ trong phòng khách chứ?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Cháu không biết, có lẽ do quá buồn ngủ.”
Cô vò vò mái tóc dài của mình, rồi mau chóng đi vào phòng tắm.
“Trong tủ có một bộ kem và bàn chải đánh răng. Tất cả đều là đồ mới, chưa có ai dùng qua, cô có thể dùng.”
Giọng của Tiêu Ái truyền đến, khiến Thẩm Hạ Lan dừng lại.
Đến lúc đó cô mới nhận ra mình không mang theo thứ gì, không có gì cả, may mà Tiêu Ái đã có chuẩn bị.
“Cảm ơn dì Tiêu.”
Thẩm Hạ Lan cũng không khách sáo, lấy bàn chải và kem mới ra dùng.
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Hạ Lan bước ra nhìn thấy Tiêu Ái mang bộ mỹ phẩm tới.
“Cháu dùng của ta đi, đã dùng qua rồi mong cháu không chê.”
“Không đâu.”
Lúc này rồi, Thẩm Hạ Lan còn có thể chê cái gì chứ?
Cô nhìn những món mỹ phẩm mà Tiêu Ái sử dụng, không phải là một nhãn hiệu nổi tiếng, dường như được sản xuất ở trong nước.
“Dì Tiêu, dì dùng mỹ phẩm nội địa à?”
“Sao? Không dùng quen à?”
Tiêu Ái tưởng cô dùng không quen, dẫu sao mỹ phẩm của bà cũng từng bị Dư Khinh Hồng chê, thậm chí còn không ngừng khuyên bà đổi cái khác, nói cái gì ở Mỹ thì phải dùng những sản phẩm có thương hiệu nổi tiếng, dù thế nào Tiêu Hà cũng không thích.
Thẩm Hạ Lan vội vàng lắc đầu nói: “Không có không có, chỉ là cảm thấy có hơi bất ngờ. Thấy dì trang điểm như thế, nghĩ chắc là người trong giới thượng lưu? Người trong giới thượng lưu rất ít dùng sản phẩm trong nước.”
“Đôi khi những thứ cũ kỹ lại là tuyệt vời nhất.”
Tiêu Ái chỉ nói một câu như vậy, khiến Thẩm Hạ Lan rất đồng ý.
“Đúng vậy, mấy thứ nước ta thật sự rất tốt. Cháu cũng dùng không quen mấy thứ ở nước ngoài.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa lau mặt.
Mỹ phẩm có mùi thơm nhẹ, rất dễ ngửi.
Thẩm Hạ Lan vỗ nhẹ vào mặt mình, đặc biệt rất là tỉ mỉ, không hề có chút qua loa lấy lệ nào.
Tiêu Ái thấy cô thích như vậy thì mỉm cười.
“Cháu đến Mỹ du lịch à?”
“Cứ cho là vậy, nhưng giấy tờ cũng mất hết rồi, bây giờ đi đâu cũng không được, mong dì Tiêu có thể cho cháu ở lại mấy ngày, được không?”
Tuy Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Ái tuy hơi kỳ lạ, nhưng chắc cũng là người tốt.
Tiêu Ái gật đầu nói: “Cháu muốn ở thì cứ ở, chỗ này của tôi bình thường không có ai, chỉ có mình tôi, chỉ cần cháu không chê tôi tẻ nhạt là được.”
“Không đâu.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, rồi lau mặt.
Cô đặt mỹ phẩm của Tiêu Ái về vị trí cũ, sau đó cô ngồi trước mặt Tiêu Ái cùng ăn cơm.
Tiêu Ái nấu một bữa sáng những món ăn khá bình thường, một bát cháo kê, một đĩa rau sống cuộn và một ít bánh mì hấp.
Thẩm Hạ Lan tưởng chừng như mình đang ở quê hương, ngồi bên cạnh ba mẹ vậy.
Thật khó tưởng tượng được một bữa ăn như thế lại xuất hiện ở Mỹ.
“Dì Tiêu, chắc dì nhớ quê hương lắm phải không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Ái dừng lại một lúc, rồi hỏi: “Nói sao nhỉ?”
“Bất kể ai đến Mỹ một thời gian, dần dần cũng đều bị đồng hóa, rất ít người kiên trì duy trì văn hóa của nước nhà, nhưng cũng không ngoại trừ dì Tiêu chỉ đơn thuần làm nó vì cháu.”
“Cháu không quan trọng như vậy.”
Tiêu Ái mỉm cười.
Thẩm Hạ Lan cũng không quan tâm.
Cô cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng Tiêu Ái, không có cảm giác gò bó giữa người không đồng lứa, dù sao cũng có cảm giác thân thiết gần gũi.
“Dì Tiêu, Dư Khinh Hồng cũng thích ăn mấy thứ này sao?”
“Nó không thích.”
Tiêu Ái khẽ thở dài.
“Con bé thích mạo hiểm, thích những điều mới mẻ, thích mọi thứ từ Mỹ, nhiều khi tôi tự hỏi liệu nó có phải con mình không”.
Khi nói về Dư Khinh Hồng, Tiêu Ái rất bất lực, nhưng có thể thấy tình yêu của mình dành cho Dư Khinh Hồng lớn cỡ nào.
Thẩm Hạ Lan không thể không nghĩ đến mẹ cô.
“Dì như thế này khiến cháu nhớ đến mẹ của mình, cũng không biết mẹ cháu đã đến nhà chưa.”
Thẩm Hạ Lan thở dài.
Lúc đầu khi sắp xếp cho cha mẹ và con cái rời khỏi Mỹ là rất quyết đoán, bây giờ không biết bọn họ đã trở về chưa, Hoắc Chấn Đình có chăm sóc cho bọn họ hay không.
Bây giờ điện thoại di động của cô bị rớt, không liên lạc được với bọn họ, Thẩm Hạ Lan thực sự rất lo lắng.
“Dì Tiêu, cháu có thể gọi điện thoại được không? Gọi quốc tế đường dài, nhưng bây giờ cháu không có tiền để hỗ trợ phí điện thoại cho dì.”
Thẩm Hạ Lan nói một cách nghiêm túc.
Tiêu Ái nhất thời bật cười.
“Ta không ngại chút phí điện thoại này của cháu đâu, cứ gọi đi.”
Tiêu Ái lấy điện thoại không dây từ ngăn tủ đằng sau ra và đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Cảm ơn dì Tiêu.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nhận lấy.
Cô không gọi cho ba mẹ mình, cũng không gọi cho bà cụ Diệp, nếu họ vẫn ở trên thuyền, nếu họ vẫn chưa đến nơi an toàn, thì cuộc điện thoại của cô chỉ có thể gây rắc rối cho họ.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bấm số điện thoại của Hoắc Chấn Đình.
Ngay lúc cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Hoắc Chấn Đình vang lên.
“Ai đấy?”
Anh ta hơi ngạc nhiên, đây là số điện thoại nước ngoài, là của ai chứ?
Thẩm Hạ Lan không biết phải nói như thế nào với Hoắc Chấn Đình, chỉ có thể ho khan một tiếng: “Cậu Hoắc, tôi là Thẩm Hạ Lan.”
“Thẩm Hạ Lan? Cô còn chưa trở lại?”
Hoắc Chấn Đình nghĩ cô sẽ cùng bọn trẻ trở về.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Còn một vài chuyện, nên tạm thời tôi không về được, cậu Hoắc, ba mẹ tôi đã về chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng tôi đã nhận được cuộc gọi từ Diệp Ân Tuấn, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa. Bây giờ cô ở đó thế nào? Nghe nói Diệp Ân Tuấn đang gặp khó khăn, có cần tôi giúp không?”
“Anh tưởng thế lực nhà họ Hoắc ở Hải Thành là vô biên sao. Chúng tôi ở Mỹ gặp một chút chuyện rắc rối, anh ở Hải Thành thì có thể giúp chúng tôi giải quyết được sao? Cậu Hoắc, anh giúp tôi chăm sóc gia đình tôi là tốt rồi, đợi tôi và Ân Tuấn về nước, tôi sẽ cảm tạ anh đàng hoàng.”
Thẩm Hạ Lan bỗng dưng mỉm cười.
Tay Tiêu Ái chợt rung lên, chiếc đũa rơi xuống bàn ăn phát ra âm thanh giòn giã.
“Dì Tiêu, có chuyện gì vậy? Có phải cháu ảnh hưởng đến dì không?”
“Không sao đâu.”
Sắc mặt của Tiêu Ái không tốt, có thể thấy đang rất là căng thẳng.
Bà ta nhanh chóng cầm đũa lên gắp món ăn nhưng không thể nào gắp được.
Thấy vậy, Thẩm Hạ Lan hơi ngượng ngùng nói: “Cậu Hoắc, bên chỗ tôi có chút chuyện, nói với cậu sau, giúp tôi chăm sóc người nhà tôi, cảm ơn cậu nhiều.”
“Khách sáo rồi, về rồi liên lạc.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt xuất thần của Tiêu Ái, cô một lần nữa nhớ tới bức ảnh chụp từ Hoắc Chấn Phong, không khỏi hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!