Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.
Cô nhỏ giọng nói: "Em muốn Trương Vũ trở về an toàn."
"Chúng ta sẽ bảo vệ tốt cho anh ta, yên tâm đi."
Diệp Ân Tuấn nói, Thẩm Hạ Lan cực kỳ yên tâm.
"Ân Tuấn, thật ra, em cảm thấy trừng phạt thẳng những người kia là được. Về phần nước T, cư dân ở đây không phải vô tội ư?"
"Chuyện này thì nói sau."
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bây giờ không phải lúc bàn những vấn đề này.
Cường phái người để bọn họ ăn uống thoải mái, bão tuyết bên người đã bắt đầu mạnh hơn.
Thẩm Hạ Lan đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bão tuyết bên ngoài, không khỏi nói: "May mà chúng ta quay về, nếu không đoán chừng sẽ chết cóng ở khu không người."
"Cũng có lẽ sẽ chết một cách lặng lẽ."
Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo thon của Thẩm Hạ Lan từ phía sau.
Bây giờ cô mặc một cái áo len trắng, quần jean thoải mái, dáng vẻ thanh xuân dạt dào. Thấy vậy, trái tim Diệp Ân Tuấn đập thình thịch trong lồng ngực.
Diệp Ân Tuấn tựa cằm vào vai Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: "Vợ, anh muốn thảo luận, nghiên cứu một cách nghiêm túc chút chuyện vợ chồng với em trên giường, được không?"
Đoạn đường này, Diệp Ân Tuấn nhịn sắp chết rồi, cơ thể Thẩm Hạ Lan không tốt, hoàn cảnh cũng không rõ ràng, làm anh vẫn luôn không dám vượt giới hạn. Bây giờ do bão tuyết tạm thời bọn họ ở lại, Diệp Ân Tuấn không khỏi dấy lên lòng riêng.
Hơi thở ấm áp phả bên tai, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy lỗ tai có hơi ngứa ngáy, trong cơ thể như nóng lên.
"Cái gì mà chuyện vợ chồng chứ? Em không hiểu, người ta vẫn là trẻ nhỏ đấy!"
Thẩm Hạ Lan cứng đầu cãi lại, bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp bế lên.
"Trẻ nhỏ thật hả? Vậy ba dạy cho em cái gì gọi là lễ trưởng thành."
Diệp Ân Tuấn tà ác nói.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngón chân cũng đỏ bừng lên.
"Phì, không biết xấu hổ."
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, đã bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném lên giường lớn.
"Muốn vợ là được cần gì mặt mũi? Huống hồ chúng ta đã có đăng ký, quốc gia cho phép, ai dám nói gì?"
Diệp Ân Tuấn nói xong bắt đầu lấn người tới.
Ban đầu Thẩm Hạ Lan còn già mồm kháng cự, sau đó chủ động nghênh đón.
Bão tuyết bên ngoài vẫn còn tiếp tục, thậm chí nhân cơ hội bùng lên, trong phòng lại ấm áp vui vẻ, sắc xuân dạt dào.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã tối đen.
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn vẫn còn ở trên giường, cơ ngực cường tráng làm Thẩm Hạ Lan thấy mà đỏ bừng cả mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!