Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết tại sao hôm nay Thanh Loan lại không tham gia hành động, nhưng cô nhất định phải bắt được Vu Phong.
Mặc kệ là vì những người bị anh ta tổn thương, hay là vì giả làm Hàn Khiếu, thì Vu Phong đều phải bắt lại.
“Hành động thôi!”
Diệp Ân Tuấn ra lệnh, Thanh Loan và Thẩm Hạ Lan đã ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu rồi.
“Tôi phải ra ngoài trước, theo quy tắc, tôi phải đi tới tổng điện, nên kể từ giờ tôi không thể chăm lo cho hai người được, hai người phải tự chú ý một chút.”
Thanh Loan hơi lo lắng, cô không những nhìn Diệp Ân Tuấn, mà còn liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng trong ánh mắt phức tạp đó lại hiện lên vẻ lo lắng.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi an ủi, cười nói: “Cô cứ yên tâm, tôi phải sống sót để trông chừng hoa cỏ bên cạnh chồng tôi chứ?”
Thanh Loan nhất thời cạn lời.
Người phụ nữ này thật sự không đáng yêu một chút nào.
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ không còn gì để nói của Thanh Loan, thì không hiểu sao tâm trạng lại tốt lên. Được rồi, cô thừa nhận, là cô nghịch ngợm.
Cô cũng chỉ muốn xoa dịu bầu không khí, trước khi hành động nghiêm túc mà thôi.
Thẩm Hạ Lan vỗ vai Thanh Loan khẽ nói: “Bản thân cô cũng phải cẩn thận, e rằng chuyện của Trương Vũ sẽ khiến Phương Chính và Vu Phong chú ý đến cô nhiều hơn, cho dù bọn họ không phát hiện ra, cũng sẽ tăng cường chú ý đến cô, nên bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng bại lộ thân phận, cô hãy tin tôi và Ân Tuấn, chúng tôi sẽ không sao.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả, Thanh Loan, cô là em gái mà Ân Tuấn để tâm nhất, cũng là người bạn mà tôi thừa nhận, nên tôi không hy vọng đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, sau này hằng năm tôi đều muốn nhận được quà kỷ niệm ngày cưới mà cô gửi cho tôi.”
Nhất thời, câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã đè bẹp nỗi cảm động mới dâng trào trong lòng Thanh Loan.
Người phụ nữ này...
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận, anh Diệp, chị dâu, tôi đi trước nhé.”
Thời gian của Thanh Loan cấp bách, không thể nào nán lại đây quá lâu, đành phải nhanh chóng rời đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, hơi cưng chiều nói: “Hai người trở thành bạn tốt nhanh như thế à? Em không ghen ư?”
“Ha, đàn ông có gì tốt chứ, tình bạn mới là thứ đáng quý nhất.”
Thẩm Hạ Lan rất tự nhiên hất tóc, nhưng một giây sau đã bị Diệp Ân Tuấn ôm vào lòng, rồi trao một nụ hôn nóng bỏng.
“Đàn ông không có gì tốt, hửm?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy âm cuối của Diệp Ân Tuấn thì tim sắp nhũn ra rồi.
“Được được được, cái gì anh cũng tốt, chồng em là tốt nhất.”
Thẩm Hạ Lan vội cầu xin.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi xấu xa, nhưng bọn họ sắp đi ra ngoài làm chuyện hệ trọng, không thể phóng túng giữa ban ngày ban mặt được.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn bộ dạng căng thẳng của Thẩm Hạ Lan, rồi dịu dàng nói: “Tạm thời tha cho em.”
“Vâng, chồng em uy vũ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!