Nhưng Diệp Ân Tuấn chỉ khẽ đáp: “Mọi người đều là binh.”
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì nhất thời sửng sốt.
Mọi người đều là binh?
Nếu trên dưới cả nước, ai cũng có thể coi là chiến sĩ, quả thật sẽ khiến người khác hơi kiêng kỵ.
Nói cách khác, mỗi người trên dưới cả nước, bất kể người già phụ nữ hay trẻ nhỏ đều có thể trở thành chiến sĩ, vậy thì sức chiến đấu của bọn họ sẽ mạnh đến cỡ nào?
Thẩm Hạ Lan thật sự không dám nghĩ tới.
“Rốt cuộc Phương Chính muốn làm gì? Ông ta định hủy diệt toàn bộ thế giới à? Dã tâm của ông ta cũng lớn quá rồi đó.”
“Dục vọng con người đều không có chừng mực, cũng khác hẳn nhau. E rằng Phương Chính và Phương Nghị đang có tham vọng đứng đầu thế giới, trở thành người đưa ra quyết sách. Nếu người có tâm tư đơn thuần đứng ở vị trí đó, sẽ không có gì đáng trách, nhưng với thủ đoạn của hai anh em bọn họ, nếu người như vậy có mục đích này thì chưa chắc đã là phúc của thế giới. Giờ cứ mặc kệ bọn họ trước đã, vết thương của em cần phải chữa trị kịp thời, nhưng ở đây không có thuốc và dụng cụ chữa trị, Hạ Lan...”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn hiện lên tia đau lòng và khó chịu.
Thẩm Hạ Lan hiểu ý Diệp Ân Tuấn nên cười nói: “Em đã là người phụ nữ của anh, mà anh còn sợ em không chịu khổ được ư? Em đã nếm trải mùi vị lửa đốt toàn thân rồi, thì còn chuyện gì không thể chịu nổi chứ?”
Bốn chữ lửa đốt toàn thân như bàn ủi làm phỏng trái tim Diệp Ân Tuấn, nhưng anh biết nó là do ai ban tặng.
“Xin lỗi em.”
Cho dù Diệp Ân Tuấn xin lỗi cả đời, cũng không thể nào thay Thẩm Hạ Lan hứng chịu nỗi đau thấu tim lửa đốt toàn thân đó, chuyện này đã khiến anh áy náy không thể giải thích suốt cuộc đời.
“Em nói những lời này không phải để anh áy náy, giờ trong túi em có rượu thuốc và dao găm, nếu muốn cứu chữa thì chỉ có thể cắt bỏ lớp da bị bỏng, để nó mọc cái mới. Em cũng có chút kiến thức về y học. Mặc dù khí đạn này chỉ làm trầy da, nhưng nếu mặc kệ, sẽ dẫn đến nhiễm trùng sưng lên, rồi em sẽ trở thành gánh nặng của anh. Hơn nữa với tình hình ban nãy, nói không chừng chúng ta đã bị lộ rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, nên Ân Tuấn, anh đừng nghĩ quá nhiều, anh cứ làm việc anh nên làm đi, em tin anh!”
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn bằng ánh mắt nóng rực, vô cùng tin tưởng và dũng cảm.
Tim Diệp Ân Tuấn sắp đau đến ngạt thở.
Anh từng gặp phải chuyện này trên chiến trường rồi, tất nhiên anh biết phải làm sao mới tốt nhất. Nếu là chiến sĩ khác, anh sẽ không do dự mà xuống tay, nhưng người trước mắt là vợ anh, nên anh thật sự không thể làm được.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay anh, cảm nhận được lòng ban tay Diệp Ân Tuấn hơi run rẩy, cô liền dịu dàng cười nói: “Ân Tuấn, anh đang cứu em. Anh cũng biết đây là cách tốt và trực tiếp nhất mà đúng không? Em chịu đựng được, thật đó.”
“Nếu em đau thì cứ cắn mạnh vào cánh tay anh.”
Diệp Ân Tuấn biết anh chỉ có thể làm thế, nếu anh càng kéo dài thì Thẩm Hạ Lan càng không thể đợi được.
Lý trí và tình cảm đang đấu tranh trong lòng anh, nhưng chỉ mấy giây sau, cuối cùng Diệp Ân Tuấn đã dùng lý trí để chiến thắng tình cảm.
Anh yêu Thẩm Hạ Lan, tất nhiên sẽ hy vọng cô sống tốt, nhưng nếu cô xảy ra chuyện, anh chỉ có thể bảo đảm cho cô an toàn trong khoảng thời gian ngắn nhất, vì điều này mới là quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!