Người đàn ông trước mặt nhìn yếu ớt nhưng từ trận chiến vừa rồi, Thanh Loan biết anh ta là người từng luyện võ! Hơn nữa cô đánh không lại anh ta!
Đây mới là điều khiến cô bực bội nhất.
Lăng Thiên Vũ nhìn vẻ mặt cảnh giác của Thanh Loan thì bật cười: “Tôi muốn làm gì cô không biết à? Người bên ngoài đều biết chúng ta định làm gì. Tuy tôi đã giải được dược tính cho cô, nhưng thấy cô si mê Diệp Ân Tuấn như thế, tôi cảm thấy vẫn nên biến cô thành người phụ nữ của tôi thì an toàn hơn.”
“Anh dám!”
Thanh Loan bỗng nhảy ngược lại phía sau.
Rốt cuộc điều gì khiến cô cảm thấy Lăng Thiên Vũ là người vô hại chứ? Cảm xúc nào khiến cô nghĩ rằng mình có thể có một cuộc nhân duyên ngắn ngủi với Lăng Thiên Vũ chứ?
Người đàn ông trước mặt giống như một thợ săn, mà cô trở thành con mồi, giãy giụa không thoát, cực kỳ sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Thanh Loan cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ một người đàn ông.
Cô xoay người muốn chạy, nhưng Lăng Thiên Vũ đột nhiên túm lấy cổ áo cô, kéo cô vào lòng.
Mùi nước hoa Cologne nhà nhạt khiến Thanh Loan hơi phản cảm, cô vô thức muốn phòng bị nhưng đã muộn, chỉ cảm thấy cổ đau nhói sau đó ngất đi, mềm nhũn ngã vào lòng Lăng Thiên Vũ.
Đôi mắt đẹp của Lăng Thiên Vũ thoáng qua một tia xót xa, nhưng khoé môi lại cong lên, tự nói một mình: “Cô gái ngốc, người mà Lăng Thiên Vũ tôi thích sao có thể dễ dàng để cô ấy đi chứ? Tôi nói thích em là thích em, sao em lại không tin tôi?”
Nói xong anh ta đặt Thanh Loan xuống giường, kéo chăn lên đắp cho cô, đồng thời ấn vào huyệt ngủ của cô, lúc này mới lấy một chiếc máy tính từ bên cạnh ra, nhanh chóng gõ phím, một loạt mã nhấp nháy, không lâu sau anh ta đã chuyển sang màn hình của Hoắc Chấn Hiên.
Hình đại diện của Hoắc Chấn Hiên hiện lên rõ ràng trên màn hình máy tính.
“Thiên Vũ, người của chú vừa đón những cô gái kia và Phương Thiến rồi, bây giờ sẽ thu xếp người đưa họ về nước, để người nhà của họ đến nước chúng ta đón người, nhưng đồng thời, tốt nhất nên đưa bằng chứng phạm tội của Phương Chính về một cách nhanh chóng, nếu không ông ta mà cắn ngược lại nói rằng chúng ta bắt cóc những cô gái này thì dù có một trăm cái miệng, chúng ta cũng không nói lại được.”
“Chú ba yên tâm, những chuyện này Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sẽ làm, chắc mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi. Tạm thời đừng để những cô gái kia liên lạc với gia đình, chờ có bằng chứng đã rồi tính. Chú đưa họ về nước trước đi, bây giờ ở đây khá nguy hiểm, chú ở lại sẽ bị lộ.”
Lăng Thiên Vũ nói nhanh.
Nhưng Hoắc Chấn Hiên lại hơi lo lắng.
“Một mình cháu có ổn không?”
“Chú ba, mấy năm nay cháu đều một mình mà, chú quên rồi sao?”
Lăng Thiên Vũ nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại có phần cô đơn và cay đắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!