Có thể cô sắp không bao giờ được gặp lại Diệp Ân Tuấn nữa, trái tim Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy đau đớn.
Từ lúc học đại học cô đã yêu người đàn ông này, cưới anh còn sinh con dưỡng cái cho anh, Thẩm Hạ Lan không hề hối hận một chút nào, tuy trong khoảng thời gian đó có những hiểu lầm, cô cũng chịu tổn thương, mệt mỏi, nhưng nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy khoảng thời gian ở bên Diệp Ân Tuấn vui vẻ nhiều hơn là bị thương.
Cô vẫn luôn biết đời người có rất nhiều điều ngoài ý muốn xảy ra, nhưng không ngờ thời gian cố và Diệp Ân Tuấn ở bên nhau chỉ có vài năm ngắn ngủi như vậy, khoảng thời gian này còn phải chia cách nhau năm năm vì hiểu nhầm.
Cô và Diệp Ân Tuấn ở bên nhau vẫn chưa đủ, vẫn chưa sống với nhau, còn chưa kịp nói với các con một câu mà có thể đã sắp phải rời khỏi thế giới này mãi mãi rồi.
Thẩm Hạ Lan không thể nói bản thân không tiếc nuối, nhưng giữa gia đình và đất nước, cô cũng biết mình nên làm gì.
Cô là vợ của Diệp Ân Tuấn, là vợ của một quân nhân, cô còn là chủ mẫu của Ám Dạ, trên người cô có nhiều trọng trách phải gánh vác như vậy, cho dù là có nuối tiếc chuyện tình cảm cũng tuyệt đối không thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết Vu Phong. Nếu không, một khi Vụ Phong trốn thoát thì sẽ đánh rắn động cỏ, kế hoạch của cô và Diệp Ân Tuấn cũng rất có thể sẽ bị Vu Phong và Phương Chính đoán được, đến lúc đó muốn Phương Nghị và Phương Chính trở mặt với nhau thì càng không thể.
Căn cứ của Phương Chính quá sấu, nếu không bị Phượng Nghị chỉ trích và đối phó, Phương Chính sẽ trở thành một mầm độc, ngày càng phát triển, bất kể là nước Z hay nước khác cũng không thể làm gì ông ta hoặc làm gì nước T trong một thời gian ngắn.
Vừa nghĩ đến sẽ còn càng nhiều người gia đình li tán, mất mạng mất của vì Phương Chính, Thẩm Hạ Lan liền biết được sứ mệnh của mình là gì. Nếu một mạng đổi lấy một mạng, cô cũng không thiệt!
Phía sau cô còn hàng triệu đồng bào ghi nhớ cô, trong người cô là dòng máu của nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc vốn sinh ra trên chiến trường, chết ở chiến trường, đây là sứ mệnh của họ, cũng là trách nhiệm của họ. Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến ba mình Hoắc Chấn Phong.
Nếu ba cô còn sống, chắc chắn ông sẽ cảm thấy tự hào vì một đứa con gái như cô nhỉ.
Một cảm giác tự hào dâng lên trong lòng Thẩm Hạ Lan. Cô cảm thấy mình vô cùng may mắn vì mình là con nhà họ Hoắc. Thấy người của Vu Phong từng người một đi vào, còn Vu Phong đi ở phía cuối cùng, Thẩm Hạ Lan có chút sốt ruột. Phương Thiên cũng ý thức được e rằng người của Diệp Ân Tuấn có thể sẽ không đến kịp.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!