CHƯƠNG 463: RÕ RÀNG LÀ CẬU MUỐN CHẾT
Cơ thể Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng lại một chút.
Cô nhìn về phía Bạch Tử Đồng, sắc thái trong mắt Bạch Tử Đồng kiên định như vậy, chói mắt như vậy, khiến cho trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng trở về đúng vị trí của nó.
Cô vẫn luôn lo lắng Diệp Ân Tuấn sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của Bạch Tử Đồng, hản là cô ta và Tô Nam biết Diệp Ân Tuấn đang ở đâu.
Vả lại mặc dù Tô Nam là một bác sĩ, nhưng hoàn cảnh nhà họ Tô đặc biệt phức tạp, thậm chí còn có mối quan hệ rất lớn với chỉ huy của một khu vực quân sự nào đó, cho nên chỉ cần Tô Nam giúp đỡ Diệp Ân Tuấn, bảo vệ Diệp Ân Tuấn, thật ra Diệp Ân Tuấn sẽ an toàn.
Nghĩ đến chuyện Diệp Ân Tuấn sẽ an toàn, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng yên lòng.
“Cám ơn mọi người.”
Tuy rằng cô không biết Tô Nam và Bạch Tử Đồng đã làm cái cho Diệp Ân Tuấn, nhưng giờ phút này cô vấn rất cảm kích hai vợ chồng bọn họ.
Bạch Tử Đồng có chút không dám nhận lời cảm ơn của cô.
Cô ta thấp giọng nói: “Đừng cảm ơn, có một số việc chúng tôi cũng là không thể nói. Chờ anh ta trở về cô sẽ hiểu rõ mọi chuyện”
“Ừm”
Thẩm Hạ Lan cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Chỉ cần biết Diệp Ân Tuấn vẫn ổn là đủ.
Hiện tại cô chỉ có thể cô gắng làm cho sức khỏe của mình tốt lên, còn về tình huống mà Bạch Tử Đồng nói, cô cũng chỉ có thể thuận theo ý trời.
Bạch Tử Đồng thấy cô hơi bưồn ngủ, dặn dò thêm vài câu liền rời đi.
Thẩm Hạ Lan lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, lần này ngủ rất yên ổn, rất ngon giấc, ngay cả khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
Tống Đình quay lại nhà họ Tống theo đề nghị của Tống Dật Hiên.
Ông Tống rất vui mừng khi thấy Tống Đình về, đặc biệt là mẹ của Tống Đình lại càng muốn gần gũi với con trai mình, nhưng Tống Đình không mấy mặn mà với chuyện đó.
“Tôi trở về là có chuyện cần làm, Tống Dật Hiên nói ông biết căn phòng bí mật của nhà mình?”
Tống Đình trực tiếp nhìn về phía ông cụ Tống.
Ông Tống có chút khó hiểu, từ khi nào mà Tống Dật Hiên và Tống Đình lại thân thiết như vậy? Lại còn kể cho Tống Đình nghe chuyện căn phòng bí mật, chẳng lẽ hai đứa nhỏ này làm hòa rồi sao?
Khi nghĩ đến khả năng này, ông Tống mừng rỡ nói không nên lời.
“Biết, ba biết, ba đưa con đi.”
“Đình, trưa nay con ở lại ăn cơm nhé, mẹ sẽ làm cho con món gà cay con thích nhất, được không?”
Bà Thẩm nhìn con trai mình, thực sự rất muốn ôm nó vào lòng, tiếc rằng đứa con trai này từ nhỏ đã xa mình, nay lại càng thờ ơ như người xa lạ.
Tống Đình lắc đầu, nói: “Tôi còn có việc, mọi người tự ăn đi”
Nói xong, anh ta mặc kệ ánh mắt mong đợi của bà Thẩm, đi theo ông Tống tới căn phòng bí mật.
Biết được vị trí chính xác, Tống Đình liền đưa Tống Khinh Dao đến.
Ông Tống không biết anh ta đang làm cái gì, nhưng chỉ cần Tống Đình ở nhà ông đã vui lắm rồi.
“Mau, mau đi làm đồ ăn ngon, mặc kệ cậu hai có ăn cơm ở nhà hay không cũng phải chuẩn bị.”
Ông Tống vừa lên tiếng, mọi người trong nhà họ Tống đã bắt đầu hành động, bà Thẩm lại càng vui hơn.
Tống Đình tra hỏi Tống Khinh Dao trong căn phòng bí mật, nhưng người phụ nữ này rất cứng đầu, bà ta không nói gì khác ngoài mắng chửi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
Khi Tống Dật Hiên về nhà, anh ta không khỏi cau mày khi nhìn thấy sự náo nhiệt khác thường trong nhà.
“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào ba tôi lại cưới vợ bé hả?”
Những lời này vừa nói ra, nhất thời sắc mặt của bà Thẩm có hơi xấu hổ, sắc mặt của ông Tống cũng tối xuống.
“Anh nói linh tinh cái gì đấy? Sao anh đã về rồi?”
“Ồ, bây giờ tôi còn không được phép về cái nhà này luôn hả?”
Bộ dạng và giọng điều cà lơ phất phơ của Tống Dật Hiên khiến ông ta vô cùng tức giận.
“Ăn nói cho cẩn thận. Tống Đình về buổi trưa có thể sẽ ăn cơm ở nhà. Mẹ nói cho con biết, con không được làm bừa đâu đấy.”
“Thì ra là cậu hai nhà họ Tống đã về, thảo nào lại náo nhiệt như vậy. Tôi nói mà, người ba không yêu, mẹ không thương như tôi về nhà lấy đâu ra cảnh náo nhiệt như vậy, phải không bà Thẩm?”
Sự châm chọc của Tống Dật Hiên khiến bà Thẩm có chút sượng sùng.
“Không phải, Đình Đình về không phải ý của con sao? Mẹ tưởng các con…”
“Tưởng tôi chấp nhận con trai của bà rồi? Chấp nhận bà rồi? Mơ đẹp quá nhỉ?”
Tống Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném áo khoác lên ghế sô pha, sau đó xắn tay áo đi vào bếp.
Ông Tống lại tinh mắt trông thấy được vết thương trên vai anh ta.
“Anh lại đi ra ngoài gây chuyện gì đấy? Mau đi cầm máu đi, tôi nói với anh này, dù sao anh cũng là người thừa kế của nhà họ Tống, là con trai của Tống Hải Đình tôi, anh ở bên ngoài có thể giữ cho tôi chút mặt mũi được không? Ngày nào cũng vậy, không phải nhậu nhẹt thì đi chơi gái vào sòng bạc, lần này lại đánh nhau với bọn giang hồ nào vậy? Lại gây chuyện gì rồi?
Đừng có hở tí lại để tôi phải dọn dẹp mớ hỗn độn đó cho anh”
Tống Hải Đình tức giận trực tiếp cầm cái gạt tàn ở bên cạnh lên, ném về phía Tống Dật Hiên.
Đúng lúc Tống Đình đi ra, nhìn thấy cảnh này, anh ta vô thức bước tới giúp Tống Dật Hiên đỡ gạt tàn thuốc, nhưng lại khiến cánh tay của mình bị đập vào.
Bà Thẩm lập tức hét lên.
“Đình, con sao rồi? Sao tự nhiên lại đi ra đây? Bị đập vào có đau không?”
Tống Hải Đình không ngờ rằng mình lại ném trúng con trai nhỏ của mình, không khỏi có chút lo lắng.
“Sao tự nhiên con lại đi ra vậy? Còn bảo vệ thẳng nhóc thối này nữa! Ba nói cho con biết, đời nó sinh ra là để chống lại ba, nó không làm được cái gì nên hồn, lúc nào đó nó làm ba tức chết mới vừa lòng”
“Ông Tống, sao ông chưa hỏi rõ đầu đuổi đã đánh người rồi? Vết thương của Tống Dật Hiên không phải vì đánh nhau, anh ấy là vì..”
“Được rồi, Tống Đình, không ai mướn mày biểu diễn tình cảm anh em ở đây, tao không cần. Mày thấy không, trong mắt ông già, tao chỉ là một thằng phá của, mày mau về đi, về rồi có lẽ ông ta vẫn còn có hy vọng, để lại toàn bộ tài sản nhà Tống cho mày, đứa con bất hiếu là tao chắc sẽ bị đuổi ra khỏi nhà nhỉ?”
Tống Dật Hiên không quan tâm đến thái độ của Tống Hải Đình, chuyện này trong mắt anh quá bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ Tống Hải Đình nghe anh ta giải thích đâu?
Ban đầu anh ta còn cảm thấy mình oan ức, muốn thanh minh cho bản thân mấy lời, nhưng càng giải thích, Tống Hải Đình càng cảm thấy mình đang giã mồm cãi láo, có khi còn đánh ác hơn.
Lâu ngày, Tống Dật Hiên đã không còn muốn nói bất cứ điều gì.
Ánh mắt Tống Đình phức tạp nhìn Tống Dật Hiên, anh ta thật sự không biết Tống Dật Hiên ở nhà họ Tống sẽ như thế này.
Ở bên ngoài, Tống Dật Hiên giỏi giang hào phóng, khoáng đạt bất kham, lúc ở nhà lại phải chịu oan ức như vậy.
Trong lòng Tống Đình càng thêm khó chịu.
Tống Hải Đình nghe Tống Dật Hiên nói vậy, tức giận mắng: “Em trai anh muốn tốt cho anh, anh còn không cảm ơn, không hiểu sao trên đời này lại có một đứa vô ơn như anh! Giống y như mẹ anh vậy!”
“Ông chửi thì cứ chửi tôi này, ông không có tư cách nói mẹ tôi!”
Sắc mặt Tống Dật Hiên nhất thời tối xuống.
Tống Hải Đình nhìn thấy anh ta chống đối mình trước mặt Tống Đình, vừa định nói gì đó đã nghe thấy Tống Đình nói: “Tôi có chuyện muốn làm, không làm phiền mọi người nữa. Chuyện nhà họ Tống mọi người tự mình giải quyết đi, người ngoài như tôi ở lại cũng không phù hợp. Chỉ là ông Tống, con cũng là con trai ông, ông đã mất một đứa rồi, lẽ nào ông muốn đánh mất cả gia đình này sao? Có một số thứ không phải như những gì ông nhìn thấy. Mặc dù Tống Dật Hiên đối đầu tôi, bất hòa với tôi, nhưng tôi khâm phục anh ấy như một người đàn ông”
Nói xong, Tống Đình xoay người bước đi.
Tống Hải Đình ngây người Bà Thẩm vừa khóc vừa la, ôm lấy cánh tay Tống Đình nói: “Con trai, con ăn cơm ở nhà một bữa được không? Ở lại với mẹ, ở lại với mẹ được không?”
“Bà Thẩm, rất xin lỗi, tôi thực sự còn có việc.
Sếp Diệp không có ở đây, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mở chủ, tạm bi Anh ta rút tay mình ra, bỏ đi không quay đầu lại.
Anh không có cách nào đối mặt với một gia đình như vậy, với cha mẹ như vậy, càng không có cách nào đối mặt với một Tống Dật Hiên như vậy.
Tống Đình cảm thấy sự xuất hiện của mình đã phá vỡ tất cả, Tống Dật Hiên bị nhà họ Tống gạt bỏ, bị ông Tống ghét bỏ.
Nếu không phải vì anh ta, không phải vì mẹ anh ta phá hoại gia đình người khác, nhà họ Tống và Tống Dật Hiên sẽ không như bây giờ. .
Tống Dật Hiên sững sờ, dường như không ngờ Tống Đình sẽ bênh mình, nhưng anh ta cũng không nói gì, đi thẳng vào phòng bếp.
Không lâu sau, trong bếp vang lên một tiếng “rầm”, một ngọn lửa bùng lên, những người bên trong ho khan chạy hết ra ngoài, Tống Dật Hiên cũng đen mặt chạy ra ngoài.
Tống Hải Đình nhìn thấy cảnh này, giận run cả người.
“Anh lại làm cái gì đấy? Muốn phá nhà hả? Hả?”
Tống Dật Hiên không thèm để ý tới ông ta, đợi người giúp việc dập lửa xong lại đi vào.
Chỉ là lại không bao lâu sau, bi kịch lại lặp lại, lần này tóc của Tống Dật Hiên cũng bị sém luôn.
“Khụ khụ khụ!”
Tống Dật Hiên bị sặc ho sù sụ.
Dì Lưu quản gia có chút lo lắng nói: “Cậu cả, cậu muốn ăn cái gì, để tôi nấu cho cậu được không?
Mười đầu ngón tay đều không dính nước, đột nhiên lại nấu ăn. Cậu thế này đâu phải nấu ăn? Cậu rõ ràng là đang muốn chết mà.”
Tống Dật Hiên nhìn vẻ thảm hại trước mặt, ngồi bệt xuống đất nói: “Sao nấu ăn lại khó vậy? Rõ ràng tôi dã làm theo chỉ dẫn của bà mà”
Dì Lưu thật sự muốn khóc không ra nước mắt.
“Cậu cả, hôm nay sao đột nhiên có hứng thú với nấu ăn thế? Nếu thực sự thích cậu có thể đăng ký lớp học, có đầu bếp chuyên nghiệp dạy cậu, tốt hơn là làm loạn ở nhà”
“Tôi không đi đâu, tôi như vậy mà đến lớp học, vậy không phải một đời anh minh của tôi mất hết rồi sao?”
Tống Dật Hiên ngày càng chán nản.
Anh ta chỉ muốn làm món gì đó thật ngon để đưa cho Thẩm Hạ Lan, nhưng sao lại khó khăn như vậy.
Sao Diệp Ân Tuấn kia có thể nấu ăn ngon như vậy?
Không phải Thẩm Hạ Lan lừa anh ta chứ?
Đúng!
Nhất định là Thẩm Hạ Lan lừa anh ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!