CHƯƠNG 548: NGHE THẤY ÂM THANH BUỒN BÃ CỦA MẸ QUA ĐIỆN THOẠI
“Sao thế? Cô Cát không muốn?”
Sắc mặt Vương Phi Phi có phần thay đổi.
Thẩm Hạ Lan biết, Tổ đến đây một chuyến đã làm Vương Phi Phi nghi ngờ cô, thậm chí chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ nghi ngờ. Cách tốt nhất bây giờ là xuất trình chứng minh thư để chứng minh danh tính của cô, nhưng cái chứng minh thư này lại làm khó Thẩm Hạ Lan.
“Đúng vậy,có chút không muốn.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt lên tiếng, thấy vẻ mặt của Vương Phi Phi ngày càng khó chịu, cô cười nói: “Nhưng nếu quản lý Vương nhất định muốn xem thì tôi có thể cho cô xem, tôi quay về phòng lấy cho cô.”
“Cô Cát, tôi không muốn làm khó cô, thực sự rất xin lỗi. Chỉ cần tôi nhìn thấy chứng minh thư thì tôi sẽ giúp cô Cát lấy được thẻ thông hành vào thành phố ngầm, tôi bảo đảm đấy.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, sắc mặt của Vương Phi Phi mới dễ coi hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan Mạt mỉm cười, sau đó xoay người đi về phòng, trong lòng không thể bình tĩnh được.
Chứng minh thư.
Cô lấy đâu ra chứng minh thư của Cát Mạn đây?
Hơn nữa, bây giờ đều được liên kết mạng, tra một cái liền biết ngay.
Thẩm Hạ Lan lo lắng trở về phòng, cô cảm thấy trong phòng có chút buồn bực nên mở cửa sổ sát đất ra, lúc này mới phát hiện xung quanh khách sạn đầy vệ sĩ.
Có vẻ như cả Tổ và Vương Phi Phi đều đã trở nên cảnh giác rồi, nếu đi lúc này thì hoàn toàn không thể. Hơn nữa, thời gian cô hẹn với Trại Diêm Vương chỉ có ba ngày, cho dù không tìm ra được tung tích của Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn thì cô cũng không thể không quan tâm đến sống chết của Diệp Hồng.
Chân mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt.
Làm sao đây?
Đúng lúc này, điện thoại cô đổ chuông.
Thẩm Hạ Lan nhìn điện thoại, là Thẩm Minh Triết gọi tới.
“Minh Triết, sao thế con?”
Giọng Thẩm Hạ Lan khôi phục lại bình thường.
Thẩm Minh Triết không nói gì, khiến Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
“Minh Triết?”
“Mẹ, mẹ đang ở đâu?”
Giọng nói Thẩm Minh Triết nghe có hơi trầm.
Thẩm Hạ Lan tưởng cậu bé và Diệp Thanh cãi nhau, nhẹ giọng nói: “Mẹ ở bên ngoài, Minh Triết con sao thế? Mẹ nghe tâm trạng con không tốt, con cãi nhau với Diệp Thanh sao?”
“Mẹ đang ở thành phố A sao?”
Câu này của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan ngẩn người.
“Mẹ đang ở thành phố A phải không? Lão Diệp xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Hàng loạt câu hỏi của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan băn khoăn không biết nên trả lời thế nào.
“Minh Triết, con nghe mẹ nói, ba của con sẽ ổn thôi, mẹ bảo đảm.”
“Nếu như lão Diệp không có chuyện gì thì mẹ sẽ không tới thành phố A. Mẹ, con vừa về nhà họ Diệp một chuyến.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan đứng ngồi không yên.
“Con về nhà họ Diệp? Con về đó làm gì? Có ai làm gì con không? Bây giờ con đang ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan thực sự rất lo lắng.
Cô đã dặn dò Thẩm Minh Triết đừng về đó, nhà họ Diệp bây giờ đã bị Diệp Nam Phương kiểm soát, ngay cả bà Diệp cũng khó có thể bảo vệ được mình, cậu bé đến đó thì ai biết được Diệp Nam Phương sẽ làm gì với cậu bé.
Thẩm Minh Triết nghe thấy vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan, vội nói: “Con không vào, con bắt taxi đến đó, con thấy vệ sĩ ở cửa đã đổi người rồi, nên con không vào. Con gọi cho bà nội, nhưng người hầu nói bà không thoải mái nên đi ngủ rồi. Bà vẫn không trả lời điện thoại của con, vì vậy con đã đột nhập vào hệ thống an ninh của nhà họ Diệp và phát hiện bà nội đã bị người tra khống chế. Nghê Nghê và Diệp Tranh không có ở đó. Con lại gọi cho Diệp Tranh mới biết mẹ gạt con nhiều chuyện như vậy. Đối với mẹ, Minh Triết là người ngoài sao?”
Câu cuối cùng, giọng nói của Thẩm Minh Triết có chút trầm và buồn bã.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như vậy, vội nói: “Không phải đâu Minh Triết, mẹ chỉ không muốn con còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều như vậy. Mẹ là đang bảo vệ con, mẹ không muốn con bị cuốn vào vòng xoáy này mà bị thương, con có biết không? ”
“Nhưng mẹ ơi, con không muốn mẹ xảy ra chuyện. Mặc dù con không thích lão Diệp lắm nhưng dù sao thì ông ấy cũng là ba của con. Ông ấy xảy ra chuyện, làm sao con có thể mặc kệ được? Lão Diệp không ở đây, con là người đàn ông duy nhất trong gia đình, con phải bảo vệ mẹ và em gái.”
Mắt Thẩm Hạ Lan có chút ẩm ướt.
“Con trai, mẹ rất cảm động, con vẫn còn nhỏ, mẹ thực sự chỉ mong con được lớn lên vui vẻ như các bạn cùng tuổi mà thôi, con hiểu không? Mẹ không muốn con phải chịu một thứ gì đó mà độ tuổi của con không thể chịu được. Nếu có thể, mẹ thực sự muốn cho con một môi trường yên bình để con có thể vô tư mà trưởng thành.”
“Sẽ có một ngày như vậy, mẹ ơi, nhất định sẽ có một ngày như vậy.”
Giọng Thẩm Minh Triết rất kiên định.
Cậu bé nói: “Mẹ ơi, một mình mẹ sao có thể ở lại thành phố A được? Diệp Tranh nói mẹ không mang theo ai hết, chú Tống cũng xảy ra chuyện. Ngay cả lão Diệp và chú Tống cũng xảy ra chuyện, mình mẹ một mình một ngựa sao có thể được?”
“Mẹ có thể, có con, Nghê Nghê và Diệp Tranh đang đợi mẹ ở nhà, mẹ chắc chắn có thể.”
Thẩm Hạ Lan muốn an ủi Thẩm Minh Triết, nhưng lại nghe thấy Thẩm Minh Triết nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng gạt con, con biết hết rồi, mẹ vừa rời khỏi đại viện quân khu thì đã bị Tiểu Trương bắt đi. Tuy mẹ may mắn trốn được, nhưng đến thành phố A rồi mẹ vẫn không quá thuận lợi có phải không?”
“Sao con biết?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy quá đáng sợ, cũng may thằng bé là con trai mình, nếu đây là kẻ thù, e rằng mình có chết thế nào cũng không hay biết.
Cô có thể chắc chắn, sau này Thẩm Minh Triết sẽ lợi hại hơn Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ sợ cái gì? Con lại không hại mẹ, con chỉ lắp định vị trên người mẹ thôi. Về phần những chuyện khác, con kiểm tra một chút là rõ ngay. Chỉ cần biết vị trí chính xác của mẹ, những thứ khác thì vận dụng mối quan hệ giữa lão Diệp và mẹ là ra ngay á mà.”
“Thằng nhóc thối, con dám giám sát mẹ con sao, con ngứa mông rồi đúng không?”
Thẩm Hạ Lan tuy rằng có chút trách cứ, nhưng nghe ra được trong đó là sự tự hào nhiều hơn
Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ ơi, đây là con quan tâm đến mẹ đó, con không rảnh đi kiểm tra chuyện này với người bình thường đâu.”
“Đúng, đúng, vậy mẹ phải cảm ơn anh Thẩm đã quan tâm sao?”
“Đó là bắt buộc phải làm nha!”
Thẩm Minh Triết có chút đắc ý.
Nghe thấy tâm trạng của con trai tốt lên, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Được rồi, mẹ ở đây cũng sẽ có chừng mực, con đừng quan tâm đến chuyện đó nữa.”
“Vậy thì không được, con muốn sóng vai tác chiến với mẹ.”
Những lời này của Thẩm Minh Triết dọa Thẩm Hạ Lan sợ.
“Sóng vai tác chiến cái gì? Thằng nhóc như con không được phép đến thành phố A!”
“Con có thể sóng vai tác chiến cùng với mẹ trên Internet mà. Nếu mẹ không cho con đi thì con sẽ không đi, nhưng mẹ không thể bỏ rơi con, nói không chừng con có thể giúp mẹ đấy.”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Con lắp định vị trên người mẹ chỗ nào?”
“Hoa tai của mẹ ấy.”
“Thằng nhóc thối, đôi hoa tai của mẹ là do đích thân ba con làm cho mẹ, vậy mà con cũng dám động vào? Nếu lần sau không xin phép mẹ thì mẹ sẽ trở về đánh mông con đó.”
Thẩm Hạ Lan vô thức chạm vào đôi hoa tai của mình, tháo ra xem thử, nhưng lại không thấy bất kỳ sự khác biệt nào.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ, mẹ đang kiểm tra hoa tai sao? Mẹ yên tâm đi, con không làm hỏng hoa tai của mẹ đâu. Lúc lão Diệp làm hoa tai, con đã đánh tiếng với ba rồi, nếu không mẹ tưởng con làm sao có thể im hơi lặng tiếng cài vào cho mẹ được?”
“Ba con biết?”
“Đương nhiên là biết rồi, lão Diệp nói vì sự an toàn của mẹ nên cho phép con làm.”
Nghe thấy con trai nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.
Người đàn ông này lúc nào cũng nghĩ đến cô, còn bản thân anh thì sao? Bây giờ anh đang ở đâu?
“Con có cài một cái như vậy cho ba con không?”
“Không có, ông ấy là đàn ông, thân thủ tốt như vậy thì lắp cái kia làm gì? Nhưng bây giờ con lại có chút hối hận, nếu lắp định vị thì tốt rồi, bây giờ đoán chừng có thể biết được tung tích của lão Diệp. ”
Nhắc đến Diệp Ân Tuấn, tâm trạng Thẩm Minh Triết có chút phiền muộn.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên cũng không thoải mái.
Đúng vậy!
Cứ tưởng Diệp Ân Tuấn thân thủ tốt, có mạng lưới quan hệ rộng thì không sẽ không ai dám làm gì Diệp Ân Tuấn, nhưng ai ngờ người làm gì với Diệp Ân Tuấn lại là người thân thiết nhất với anh?
Tại sao Diệp Nam Phương lại trở thành người như vậy thì Thẩm Hạ Lan không muốn biết, thứ bây giờ cô muốn biết là Diệp Ân Tuấn đã đi đâu.
Lần trước Diệp Ân Tuấn biến mất không có lý do, may mà Tô Nam vẫn biết vị trí của anh, may mắn Tống Dật Hiên có thể tìm ra tung tích của Diệp Ân Tuấn, bây giờ ngay cả Tống Dật Hiên cũng thành như vậy, cô nên làm gì đây?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy rất khó chịu.
“Mẹ ơi, có phải mẹ đang rất buồn không?”
“Mẹ không có.”
Thẩm Hạ Lan không muốn con trai lo lắng, vội nói.
“Mẹ nói dối, con nghe thấy âm thanh buồn bã của mẹ dọc theo đường dây điện thoại.”
Thẩm Minh Triết vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan suýt nữa rơi nước mắt.
Lúc này, có con trai lo lắng cho mình như vậy, cô cảm thấy không đơn độc nữa.
“Vừa nãy mẹ rất buồn, nhưng bây giờ có con ở bên mẹ, mẹ đã không còn buồn nữa.”
“Mẹ, mẹ đừng buồn nữa. Tuy rằng con không cài định vị cho lão Diệp, nhưng con đã cài vào điện thoại của chú Tống, cho nên chỉ cần tra qua điện thoại của chú Tống là được.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan cười khổ.
Cô cầm điện thoại của Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Điện thoại của anh ấy bây giờ đang ở trong tay mẹ.”
“A?”
Thẩm Minh Triết dường như không nghĩ tới điều này, không khỏi có chút sửng sốt.
Lúc thấy Thẩm Minh Triết cũng tính không chuẩn, Thẩm Hạ Lan không khỏi cười nói: “Được rồi, mẹ sẽ cẩn thận.”
“Mẹ ơi, mẹ sẽ không cảm thấy con vô dụng chứ?”
“Sao có thể chứ? Con trai mẹ là bảo bối thông minh nhất thế giới và là ngôi sao may mắn của mẹ, có con ở đây, mẹ nhất định sẽ an toàn.”
Thẩm Hạ Lan dịu dàng nói.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ ơi, mặc dù định vị con đưa cho chú Tống đang ở trong tay mẹ, nhưng con cũng cài một chiếc vào quần lót của chú Tống. Chỉ cần chú ấy không thay quần lót thì con sẽ biết vị trí của chú ấy.”
Nghe Thẩm Minh Triết nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi đỏ mặt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!