Tống Dật Hiên vui mừng vì Lưu Mai đã tỉnh lại, mặc kệ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn. Anh ta vội vàng kéo tay Lưu Mai lên xe, nhưng lại thấy Lưu Mai đứng lại “Hạ Lan, mai cháu rảnh không? Qua nhà dì chơi, dì nấu cơm mời cháu, coi như để cám ơn cháu” Lưu Mai rất nhẹ nhàng với Thẩm Hạ Lan. Tổng Dật Nhiên nhớ tới lời Diệp Ân Tuấn nói ban nãy, thì ra là có ý này.
Anh ta nhìn biểu cảm như muốn đấm chết mình của Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Đúng đấy, mẹ tôi nấu ăn rất ngon, đã hơn hai mươi năm tôi chưa được ăn rồi. Cô tới đi”
“Tôi...” “Cô ấy bận rồi, ngày mai chúng tôi còn có việc. Để hôm khác đi vậy" Thẩm Hạ Lan chưa kịp nói, Diệp Ân Tuấn đã mở lời từ chối. Thẩm Hạ Lan hơi sững lại, cười nói: “À đúng rồi, ngày mai cháu còn có việc, để hôm khác cũng được ạ” “Vậy à, vậy thì để hôm khác dì lại mời cháu vậy. Hôm sau cháu không được từ chối nữa đâu đấy! Lưu Mai cười rồi kéo tay Tống Dật Hiên rời đi.
Diệp Ân Tuấn thấy họ đi khỏi, thở dài nhẹ nhõm. “Đúng là mẹ nào con nấy. Cái tên Tống Dật Hiên kia làm phiền chưa đủ, còn thêm mẹ cậu ta? Hạ Lan, sau này em tránh xa họ một chút. Anh mới lơ là một chút đã không thấy vợ đâu”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan bỗng bật cười. “Không đến mức thế chứ? Nói không chừng dì Lưu thật lòng muốn cám ơn em ấy chứ.” "Sao mà anh tin bọn họ được? Đi, chúng ta về nhà. Mà không phải em ở nhà họ Hoắc à? Sao lại chạy tới đây?” Càng nói Diệp Ân Tuấn càng giận. Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Hết cách rồi, Trương Mẫn tìm em, em phải làm sao? Chẳng lẽ cứ làm con rùa rụt cổ mãi” “Dù cho em là con rùa rụt cổ cũng không ai trách em” "An Tuấn, chúng ta nợ Tống Dật Hiên” Câu nói này của Thẩm Hạ Lan nhất thời khiến Diệp Ân Tuấn im lặng. Nếu không phải mắc nợ Tống Dật Hiên thì anh đã sớm trở mặt với bọn họ rồi, làm sao có thể để Thẩm Hạ Lan phải gặp nguy hiểm như vậy? Thẩm Hạ Lan biết đã gỡ bỏ được nút thắt trong lòng Diệp Ân Tuấn. Cô ôm lấy cánh tay anh cười nói: “Em có chuyện này muốn nói với anh” “Đừng dọa anh nữa là được “Không đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Em đã tham gia cuộc thi thiết kế xe hơi thế giới rồi, vòng loại diễn ra vào một tháng sau.” “Em tham gia lúc nào thế?”
Diệp Ân Tuấn có phần sửng sốt.
Với anh, những chuyện trong nhà thực sự ảnh hưởng tới tâm trạng. Nên nếu được thì anh mong Thẩm Hạ Lan sẽ tránh xa mấy chuyện thế này, cả đời không dính líu gì là tốt nhất.
Giờ nghe Thẩm Hạ Lan khoe chuyện tham gia cuộc thi thiết kế, anh thấy yên tâm được phần nào. Thẩm Hạ Lan cười nói: “Mới chiều nay chú có nhắc em, em cũng thấy mình cần giành vài giải thưởng. Nếu không thì có mặt mũi nào đối diện với các con chứ? Ba của mấy đứa nhỏ giỏi như thế, em thì cả ngày chỉ biết ăn chơi nhàn rỗi”
“Anh không chê em ăn rồi ngồi không mà” “Em biết, nhưng em cũng không muốn dựa hoàn toàn vào anh, em muốn có cuộc sống riêng tư của mình nữa.”
Dáng vẻ Thẩm Hạ Lan tự tin, khí thế bừng bừng như vậy rất hấp dẫn Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, nói đến thiết kế thì Thẩm Hạ Lan chính là một ngôi sao sáng. Có lẽ anh không nên ích kỷ như vậy, không nên giấu cô trong nhà để mình anh ngắm nhìn. Cô nên được sống dưới ánh hào quang, đón nhận hoa tươi và tiếng vỗ tay của nhiều người. Cô thật sự cần phải đi con đường của chính mình rồi. “Rất tốt, vậy là một tháng này em cần chuyên tâm học hành phải không?”
“Cũng coi là vậy, còn phải suy nghĩ ý tưởng thiết kế. Nói thế nào thì em cũng hi vọng không bị loại ở vòng đầu tiên đầu. Anh ủng hộ em nhé. Việc nhà họ Diệp giờ em cũng không lo với anh được. Em chỉ lo việc của mình, anh không trách em chứ?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn không nhịn được mà chạm nhẹ lên mũi cô.
“Em nói ngốc cái gì đấy? Anh mong em có việc gì đó để làm, việc trong nhà sẽ xong nhanh thôi. Thời gian này có thể anh sẽ rất bận, không có thời gian ở cạnh em, anh sợ em buồn đấy chứ. Nhưng giờ thì tốt rồi, em có việc em muốn làm, anh cũng có thể toàn tâm lo chuyện trong nhà. Nói có việc gì cần anh hay gặp khó khăn gì em cứ đến tìm anh, anh giúp em”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy Thẩm Hạ Lan vui vẻ hẳn lên. “Được, mong anh Diệp sẽ không nói không có thời gian” “Không đâu”
Hai người trò chuyện một lúc thì Thẩm Hạ Lan nhớ ra Diệp Ân Tuấn chưa ăn cơm.
“Anh ăn chưa?” “Anh chưa, em ăn chưa?” “Em cũng thế, vậy mình đi ăn đi” Thẩm Hạ Lan quên mất chuyện dặn Hoắc Chẩn Hiên để phần cơm cho cô. “Được, em muốn ăn ở đâu?” Hiện tại dù là cô nói trên trời hay dưới biển, Diệp Ân Tuấn cũng sẽ chiều theo ý cô. “Chỗ nào cũng được, ăn với anh thì đồ ăn chỗ nào cũng ngon” “Anh rất muốn nghe ai đó tâng bốc mình” Diệp Ân Tuấn vui vẻ nói. “Đúng đúng, là em tâng bốc đấy, em mời anh ăn cơm, được chưa?”Thẩm Hạ Lan không vạch trần anh nữa, kéo tay anh đến một quán ăn bên đường. Đây là một quán ăn bình dân, không có đàn piano, cũng không có không gian yên tĩnh, nhưng cả hai người đều rất vui vẻ. Hai người tìm một bàn bên cửa sổ ngồi xuống. Người phục vụ mang menu đi tới. “Chào anh chị, anh chị muốn dùng gì ạ?” “Chúng tôi xem đã, lát nữa sẽ gọi món” Thẩm Hạ Lan cười tủm tỉm đưa menu cho Diệp Ân Tuấn. “Anh chọn đi, em mời” Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Em mời thật à?” “Em nói mời là mời, anh sợ cái gì? Mau gọi món đi kìa” Thẩm Hạ Lan đợi Diệp Ân Tuấn gọi một bàn đồ ăn, không ngờ anh chỉ gọi một bát mì. “Chỉ thế thôi?” “Ừ, chừng này thôi.” Diệp Ân Tuấn đưa menu cho Thẩm Hạ Lan. “Em xem xem muốn ăn gì? Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, nghi hoặc: “Sao anh chỉ ăn có một bát mì?”
"Sợ em không mời nổi” “Trời ạ, làm gì mà không mời nổi, anh mau gọi thêm đi” Thẩm Hạ Lan đang nói gọi thêm món thì Diệp Ân Tuấn ngăn lại. “Em cũng nói rồi đấy, ăn với em thì ăn gì cũng sẽ vui vẻ. Một bát mì là đủ rồi, ăn xong ăn tản bộ với em. Sau đó anh đưa em về nhà họ Hoắc, anh còn phải về công ty nữa” Muộn thế này mà anh còn về à? Công việc nhiều lắm sao? Anh nhớ chú ý sức khỏe, dạ dày anh không được tốt” Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay cô: “Anh biết rồi, anh vẫn chú ý mà. Có em và con, mỗi phút mỗi giây anh đều tự nhắc mình phải giữ gìn sức khỏe, như thể mới có thể bảo vệ được cho hai mẹ con. Em cứ yên tâm. Anh và Tổng Đình có chuyện cần bàn nên anh về công ty sẽ tiện hơn.”
“Vậy thì được.” Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì yên tâm hơn. Cô cũng gọi một bát mì, vui vẻ ăn cùng anh. Một bữa cơm hết sáu mươi ngàn, hai người đều ăn rất vui vẻ. Ăn xong, Diệp Ân Tuấn đỗ xe ven đường, nắm tay Thẩm Hạ Lan đi bộ men theo đường lớn. Xa xa dưới chân cầu có người đang vừa đàn ghita vừa hát, khung cảnh rất nên thơ. Thẩm Hạ Lan cười nói: “Em còn nhớ hồi còn đi học, anh hát rất hay “Thế à? Em nghe anh hát lúc nào? Anh cũng ít khi hát” Diệp Ân Tuấn hơi nghi hoặc. Thẩm Hạ Lan cười ngọt ngào.
“Một lần duy nhất, anh hát ở ngày hội tân sinh viên.”
Diệp Ân Tần nheo mắt như cố nhớ, dường như đã nhớ ra, anh cười nói: “Thì ra em đã chú ý anh từ sớm như vậy rồi à?”
“Đúng vậy, bài hát duy nhất của anh đã khiến em rung rinh từ hồi đó”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!