Ở Cẩm Tú viện, Giang Diệu vừa nghe cha giữ Lục Lưu ở lại ăn trưa, liền biết việc hôn nhân này thành rồi. Giang Diệu nhảy nhót không ngớt, nghĩ đến chiến lược của nàng quả thực không sai —— chỉ cần tóm được mẫu thân, cha nàng tự nhiên sẽ gật đầu. Giang Diệu cười khanh khách, nhìn lên thấy Kiều Thị đi vào, nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng , âm thanh trong veo kêu: "Mẫu thân."
Kiều Thị đi tới, sắc mặtcũng vui mừng, trêu ghẹo nữ nhi nói: "Nhìn bộ dạng con này, mẹ nghĩ chắc con biết rồi."
Giang Diệu gật gù, thân mật kéo cánh tay Kiều Thị, nói: "Là Hứa ma ma nói cho nữ nhi biết, nói cha giữ Lục Lưu dùng cơm trưa ." Nàng nâng mắt nhìn Kiều Thị, nói, "Mẫu thân yên tâm, bây giờ mới định thân,tới khi nữ nhi xuất giá còn lâu lắm."
Kiều Thị nói: "Con không vội vã, nhưng người ta gấp. Lúc Mục lão thái thái đến cầu thân đã nói, sang năm liền để hai ngươi kết hôn." Cũng khó trách Mục lão thái thái sốt ruột như vậy, dù sao tuổi của Lục Lưu cũng đâu còn nhỏ nữa, đã hơn hai mươi tuổi , tức phụ tất nhiên phải tìm gấp rồi. Đổi lại là người khác sợ là đã có nhi tử để bế rồi .
Giang Diệu lại có chút ngượng ngùng.
Nàng tuy rằng muốn gả cho Lục Lưu, nhưng cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy, dù sao trên nàng còn có hai ca ca chưa thành thân, dù sao cũng không đến lượt nàng nha. Có điều, nhìn hắn nôn nóng như vậy, trong lòng nàng thật sự vui vẻ. Ngoài miệng lại nói: "Con không chịu, khi nào thành thân,nên do chúng ta định đoạt."
Ngày hôm đó Lục Lưu ở lại Trấn Quốc Công phủ dùng cơm trưa, đúng lúc ba huynh đệ kia còn đang học ở thư viện, hắn chỉ cần ứng phó nhạc phụ cũng không đến nỗi bối rối. Lục Lưu cử chỉ khiêm tốn, trên người không có nửa phần cao ngạo, mà sau khi Giang Chính Mậu đáp ứng hôn sự này ,thái độ đối với Lục Lưu rõ ràng cũng tốt hơn một chút. Tuy là làm quan cùng triều, nhưng cùng dùng bữa chung trong nhà mình như thế này cũng là lần đầu tiên. Giang Chính Mậu vốn thương con quá mức, bây giờ xem như đã hứa gả ra ngoài, tâm tình khó tránh khỏi có chút gợn sóng.
Ăn cơm trưa ròng rã hơn nửa giờ, cuối cùng cũng không ăn gì nhiều, hầu như chỉ cùng nhau uống, hai người gộp lại, tổng cộng uống nhiều rượu. Có điều tính tình hai người đều là không hiển lộ sơn thủy, ngoại trừ hai gò má có chút ửng hồng, đều là yên lặng, không biểu hiện ra vẻ say rượu.
Cơm trưa qua đi, Kiều Thị đỡ Giang Chính Mậu trở về phòng, mà sắc mặt Lục Lưu so với Giang Chính Mậu tốt hơn một chút, rất có lễ phép chắp tay, nhìn theo Giang Chính Mậu trở về phòng.
Trở lại trong phòng, Kiều Thị dìu Giang Chính Mậu đến trên giường nhỏ, bảo Vấn Mai và Vấn Lan chuẩn bị nước nóng, tự mình lau mặt cho phu quân, oán giận nói: "Ban ngày ban mặt, sao lại uống nhiều rượu như vậy? Không sợ người ta cười sao."
Giang Chính Mậu xưa nay ít nói, nhưng từ khi làm cha đến giờ, thì bình dị gần gũi hơn một chút. Nhưng sự ôn nhu của ông, xưa nay chỉ biểu lộ ở trước mặt người nhà.
Giang Chính Mậu hai mắt mơ màng, giơ tay nắm lấy bàn tay của vợ, ôn nhu kêu: "A Uyển..."
Kiều Thị chỉ nghĩ ông uống say bắt đầu lảm nhảm, qua loa đáp một tiếng, muốn rút tay ra. Nhưng khí lực nam nhân quá lớn, nắm chặt tay bà không chịu thả. Kiều Thị trong lòng buồn bực vô cùng, hôm nay vốn ngày đại hỉ, lại làm trò này không sợ chuẩn con rể chê cười sao. May mà Tuyên Vương thực lòng yêu thương con gái nà, nếu như không có đủ thành ý, với sắc mặt âm trầm hầm hừ như thế này của ông, ai thèm nhìn ông chứ. Câu nói Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hài lòng, đúng là đạo lý nhất định, lúc này, Kiều Thị ngày càng phát hiện con rể tương lai này rất tốt.
Giang Chính Mậu tuy đã uống nhiều, nhưng đầu óc cũng minh mẩn. Tuyên Vương ngày thường vốn cao cao tại thượng, nhưng vì con gái của ông, lại nhiều lần khom lưng cúi đầu để lấy lòng ông và thê tử. Nếu chỉ đơn giản là coi trọng con gái ông mà thôi, thì với năng lực của hắn, đương nhiên có thể bảo Cảnh Huệ đế tứ hôn. Trấn Quốc Công phủ bọn họ như thế nào đi nữa , cũng sẽ không dám kháng chỉ. Nhưng hắn lại không làm vậy, mà đi theo trình tự bình thường tới cửa cầu hôn, một lần không được, đến hai lần... Ông hiểu, nếu lúc này không được, lần tới hắn vẫn sẽ đến.
Dựa theo tình thế như vậy, vị Tuyên vương này dù muốn hay không thì ông cũng phải gả rồi. Nhưng nếu đã là con rể, thì ông bày ra sắc mặt uy nghiêm cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên cũng không thể quá mức, dù sao ông cũng muốn sau này khi khuê nữ gả qua đó có thể sống vui vẻ.
Giang Chính Mậu nắm tay của vợ đặt ở trên mặt, mặt có chút vui mừng lại có chút không muốn, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "... A Uyển, cũng chỉ có nàng." Ngày xưa là các nhi tử ,nữ nhi ngoan ngoãn lanh lợi, bây giờ từng người từng người cưới vợ, gả chồng, làm bạn ở bên người ông, vẫn chỉ có thê tử bên gối này.
Kiều Thị trong mắt cũng cay cay. Tuyên Vương có thành ý như vậy, chờ định thân, bọn họ làm sao có thể giữ khuê nữ lại quá lâu? Nghĩ khi còn bé là một khuê nữ gầy gò ốm yếu, bây giờ trưởng thành , bảo bối của bày, sắp là của người khác . Kiều Thị cong môi, cúi người dựa vào lồng ngực phu quân, gật đầu nói: "Vâng, còn có thiếp thân."
Trấn Quốc công đã đáp ứng việc hôn nhân, lúc Lục Lưu đi ra ngoài, đột nhiên có cảm giác muốn chạy như bay. Hắn thấy Lục Hà tới, vội hỏi: "Đã đưa người trở về ?"
Lúc Lục Lưu cùng Giang Chính Mậu uống rượu, bên kia Mục lão thái thái , muốn về sớm. Lúc này Lục Hà đưa Mục lão thái thái về Phụng Quốc Công phủ xong liền vội vã chạy tới, nhìn bộ dạng Vương gia đã uống nhiều , liền biết hắn hôm nay cao hứng. Lục Hà gật đầu đáp: "Vương gia yên tâm, tiểu nhân đã đưa lão phu nhân bình an trở về phủ ."
Lục Lưu nói: "Vậy thì tốt." Ngày thường là người nghiêm túc thận trọng, hôm nay gương mặt tuấn tú cũng có chút ôn hòa, thậm chí ngay cả khóe miệng, cũng theo bản năng hơi nhếch lên.
Lúc đi tới tiền viện, Lục Lưu dừng bước chân, nghiêng đầu, nhìn bóng người trốn ở phía sau cây ngô đồng cách đó không xa, thấy tiểu cô nương mặc chiếc váy màu bích lục chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ, liền nhanh chân đi tới, để nàng đứng vững vàng, cười hỏi: "Sao lại ở chỗ này?"
Giang Diệu lo lắng đến hoảng, muốn bước ra nghe ngóng thử xem thế nào, lại vừa vặn thấy Lục Lưu sắp đi. Nàng ngước mắt nhìn Lục Lưu, thấy gò má hắn hơi đỏ , đôi mắt cũng long lanh sáng rỡ, mới kinh ngạc nói: "Vương gia uống rượu ?" Không chỉ uống rượu , hơn nữa còn uống khá nhiều.
Bay giờ, Lục Lưu rất muốn cùng nàng chia sẻ tâm trạng tốt đẹp, nhưng lúc này lại không thích hợp, ở Trấn Quốc Công phủ, cũng không dám làm ra hành động gì cả. Hắn gật gù, dịu dàng ấm áp nói: "Uống một chút... Với cha nàng."
Giang Diệu lo lắng nói: "Vậy cha ta ... Có gây khó khăn cho chàng không?"
Lục Lưu cười cười, nói: "Nàng yên tâm, cha nàng rất phóng khoáng." Hắn lại nói, "... Diệu Diệu, chuyện tiếp theo, nàng không cần lo lắng." Sính lễ hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng , chỉ cần Trấn Quốc Công phủ bên này gật đầu, hắn liền lập tức đưa qua.
Chỗ cha nàng là cửa ải lớn, qua được cửa của cha nàng, ba người ca ca kia, cũng không cần quá lo lắng. Chỉ là nàng vẫn còn có chút sợ cha nàng sẽ không cho Lục Lưu sắc mặt tốt, bây giờ thấy Lục Lưu mặt mày ôn hòa, liền biết hắn cùng cha nói chuyện cũng không tệ lắm.
Lục Lưu nhìn nàng thêm vài lần, sau đó nắm lấy bang tay nhỏ của nàng, nói: "Mau vào nhà đi."
Giang Diệu cười cười nói cẩn thận, nhưng đứng tại chỗ không đi. Lục Lưu đúng là không có cách với nàng , đem người ôm đến phía sau cây hôn một cái lên mặt, mới xoay người rời đi.
Nhìn dáng người nam nhân cao to kiên cường, Giang Diệu giơ tay sờ gò má nóng bỏng, không nhịn được mím môi cười, thầm nói: Đây chính là nam nhân mà nàng sắp gả ở kiếp này.